Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Thượng Quan Vân Phi nhíu mày thành chữ “hỏa”, ánh mắt hung ác ước gì có thể ăn tươi nuốt sống Mạc Phàm.

- Mạc Phàm, cậu…

Anh ta vốn tới lấy Tử Nguyệt Trai, bây giờ thì hay rồi, không lấy được Tử Nguyệt Trai, ngay cả khế ước hôn nhân với Dạ Tình mà Thượng Quan gia dùng để hạn chế Dạ Vô Nhai cũng không còn nữa rồi.

Anh ta lớn như vậy, mà chưa từng thiệt thòi như thế.

- Thế nào, anh muốn ở lại sao?

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, lạnh giọng hỏi.

Lúc trước hắn không giết Thượng Quan Vân Phi là vì trên người Thượng Quan Vân Phi có huyết khế, hắn còn cần Thượng Quan Vân Phi sống để giải khế ước nữa sao.

Hiện giờ Thượng Quan Vân Phi đã không còn tác dụng, hắn không ngại để Thượng Quan Vân Phi sống, cũng không ngại ra tay giết anh ta.

Thượng Quan Vân Phi nắm chặt tay, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.

Anh ta vừa định mở miệng, Thượng Quan Vô Kỵ vội vàng kéo tay anh ta.

- Mạc tiên sinh, cháu nội tôi không có gì muốn nói, cảm ơn Mạc tiên sinh chữa khỏi bệnh cho Dạ Tình, như vậy chúng tôi yên tâm rồi, Thượng Quan gia chúng tôi không phải người thua mà không chịu, chúng tôi sẽ lập tức rời đi.

Vẻ mặt Thượng Quan Vô Kỵ nịnh nọt, cười nói.

Nói xong ông ta cố gắng kéo Thượng Quan Vân Phi rời đi.

Mạc Phàm chữa khỏi bệnh cho Dạ Tình thì sao, Dạ Vô Nhai sẽ không ra tay với cậu ta sao, nghĩ đơn giản quá nhỉ.

Đợi Mạc Phàm vừa chết, không có khế ước Dạ Tình cũng chỉ có thể gả vào Thượng Quan gia bọn họ, Tử Nguyệt Trai cũng là của bọn họ.

Đám Thượng Quan Vô Kỵ rời đi, người trong Tử Nguyệt Trai nhìn Mạc Phàm và Dạ Tình vài lần, sau đó mỗi người tản ra.

Sắc mặt những hộ vệ mặc trang phục thời Đường vô cùng khó coi, đi cũng không được đứng ở đó cũng không phải, do dự một lát, cùng tiến lên quỳ gối với Dạ Tình.

- Mong đại tiểu thư cho chúng tôi một cơ hội nữa.

- Các anh còn không biết xấu hổ xin đại tiểu thư tha thứ, còn không nhanh cút đi.

Tiểu Lan vênh mặt hất hàm sai khiến nói.

Khi Thượng Quan Vân Phi chèn ép Dạ Tình không một ai dám ra tay, nuôi bọn họ còn không bằng nuôi mấy con chó.

Chủ nhân xảy ra chuyện, nói không chừng chó còn cắn Thượng Quan Vân Phi mấy cái, bọn họ thì không dám nói một câu, vậy mà không biết xấu hổ mở miệng cầu xin tha thứ.

- Các anh đi đi, tạm thời chúng tôi không cần hộ vệ.

Dạ Tình không lạnh không nhạt nói.

Sắc mặt đám hộ vệ khó coi, không dám nói gì nữa, vội vàng rời khỏi Tử Nguyệt Trai.

Xử lý những hộ vệ này xong, Dạ Tình nhìn về phía Mạc Phàm.

- Mạc tiên sinh, mời đi bên này.

Mạc Phàm bảo đám Tần Kiệt ở lại tầng 9, đi theo Dạ Tình và Tiểu Lan đến Tử Nguyệt Các nơi cao nhất trong Tử Nguyệt Trai.

Tử Nguyệt Các là nơi Dạ Tình thường ở, bên trong đều trang trí theo phong cách cổ trang.

Đồ đạc bằng gỗ, tọa ỷ, xung quanh có đặt đồ sứ và đồ đồng ở mỗi triều đại, trên vách tường thì treo một vài bức tranh.

Hai lư hương hình hạc tỏa ra khói xanh, mùi thuốc nhàn nhạt khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Bố cục hợp lý, trang trí tinh xảo, khiến cả căn phòng mang theo hơi hướng cổ trang.

- Mạc tiên sinh cứ ngồi đi, anh muốn uống gì không, tôi bảo Tiểu Lan đi chuẩn bị.

Dạ Tình nho nhã lễ độ nói.

Mạc Phàm nhìn bố trí quen thuộc xung quanh, không khách sáo ngồi trên một cái ghế thái sư.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn tới nơi này, kiếp trước lúc hắn đi đến đường cùng, Dạ Tình mang hắn bị trọng thương từ Giang Nam tới đây dưỡng thương.

Nơi này gần như không thay đổi gì so với kiếp trước.

- Trà bình thường là được, Dạ tiểu thư có việc gì, cứ việc hỏi đi.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Sau đó Dạ Tình vẫy tay, ý bảo Tiểu Lan đi pha trà.

- Nếu Mạc tiên sinh nói như vậy, Dạ Tình cũng không quanh co lòng vòng nữa, vì sao Mạc tiên sinh phải giúp tôi.

Lúc này Mạc Phàm đến đây, nói lên Long Hoa Hội đã thua bởi Mạc Phàm, cho dù Mạc Phàm và cô không tính là kẻ địch, cũng không phải bạn bè.

Mạc Phàm không chỉ ra mặt giúp cô đuổi Thượng Quan Vân Phi, còn chữa khỏi bệnh cho cô, trên trời sẽ không tự nhiên rơi bánh thịt xuống, chắc chắn trong đó có nguyên nhân.

- Dạ tiểu thư tin tưởng vào số mệnh không?

Mạc Phàm làm như trêu đùa nói.- Mạc tiên sinh muốn nói với Dạ Tình đây đều là mệnh số sao?

Dạ Tình cười nhạt, bình tĩnh hỏi.

- Lúc tôi không biết y thuật, được một cô gái mắc bệnh giống như cô cứu một lần, tôi đồng ý với cô ấy, nếu sau này chữa được loại bệnh này, chỉ cần gặp phải người bị bệnh giống như cô ấy không chỉ chữa khỏi bệnh, còn phải bảo vệ người đó, tôi gặp Dạ cô nương, chuyện này có tính là mệnh hay không thì tôi không biết, nhưng xem như là một lý do đi.

Mạc Phàm nói.

Hắn không thể nói chuyện trọng sinh cho Dạ Tình, chỉ có thể dùng chuyện này che giấu một phen.

Ước định này là kiếp trước hắn thấy Dạ Tình bị bệnh nhưng không làm gì được, định ra với Dạ Tình.

Vì ước định này, khi ở Tu Chân giới hắn chữa trị cho trên trăm người bệnh như Dạ Tình.

Bây giờ đến lượt trả ân tình cho Dạ Tình rồi.

Dạ Tình nghe Mạc Phàm giải thích, lúc này mới hơi thoải mái.

Cô tưởng rằng Mạc Phàm có ý đồ, xem ra không phải.

- Vậy cô gái kia thế nào rồi?

- Bây giờ cô gái đã khỏi hắn rồi.

Mạc Phàm nhìn Dạ Tình, ý vị thâm trường nói.

- Cho nên Dạ Tình không chỉ phải cảm ơn Mạc tiên sinh, còn phải cảm ơn cô gái kia?

- Không cần cảm ơn tôi, cảm ơn cô gái kia là được.

Mạc Phàm cười nói.

Bởi vì kiếp trước Dạ Tình cứu hắn, hắn mới chữa trị cho Dạ Tình kiếp này, cho nên Dạ Tình không cần cảm ơn hắn, cảm ơn chính mình là được.

Dạ Tình do dự một lát, hai tay để ở phía sau, cởi chiếc vòng cổ ra.

- Cho dù cảm ơn người nào, đều là Mạc tiên sinh cứu Dạ Tình, mong Mạc tiên sinh nhận lấy thứ này.

Vòng cổ do một chuỗi hạt châu màu cam tạo thành, có tổng cộng 100 hạt, trong đó có 99 hạt nhỏ như đậu tương, ở giữa thì to như ngón cái, bên trong có chất lỏng lưu chuyển, giống như còn sống, phiếm hồng quang.

Mạc Phàm nhìn thấy dây chuyền này thì nhướn mày, lộ vẻ vui mừng sợ hãi.

- Thái Dương Thần Thạch?

- Mạc tiên sinh biết thứ này sao?

Dạ Tình hỏi.

Thứ này là mẹ để lại cho cô, không mấy người biết thứ này lắm.

- Ừm.

Mạc Phàm thu lại vẻ khiếp sợ, gật đầu.

Thái Âm Thần Thạch ở trên người hắn đã được luyện hóa, sao hắn có thể không biết Thái Dương Thần Thạch nổi với Thái Âm Thần Thạch được chứ.

- Nếu Mạc tiên sinh biết, vậy tôi không nhiều lời nữa, mong Mạc tiên sinh nhận lấy thứ này.

Dạ Tình cười đưa vòng cổ cho Mạc Phàm.

Mạc Phàm còn chưa giơ tay nhận, Tiểu Lan bưng trà đi đến, nhìn thấy vòng cổ trong tay Dạ Tình, sắc mặt thay đổi.

- Tiểu thư, sao cô có thể đưa thứ này, đây là?

Tiểu Lan nói một nửa, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái thì không nói nữa.

Thứ này là một trong số những di vật không nhiều của mẹ Dạ Tình, thứ này còn vô cùng trân quý, Dạ gia và Âm gia đến đây nhiều lần, đều muốn có được chiếc vòng này, nhưng bị Dạ Tình từ chối.

Tuy Mạc Phàm cứu Dạ Tình, nhưng hoài tâm tư gì thì không ai rõ.

- Tiểu Lan, im miệng.

Sắc mặt Dạ Tình thay đổi.

Tiểu Lan đang hoài nghi nhân phẩm của Mạc Phàm, Mạc Phàm là Mạc đại sư, có thể nghi ngờ một cách tùy tiện được sao?

Mạc Phàm cười khẽ, không chỉ không nhận lấy, trái lại vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, Thái Âm Chi Khí màu đen lập tức tụ tập vào tay hắn.

Chỉ trong phút chốc, một chiếc vòng cổ giống Dạ Tình như đúc, nhưng màu đen xuất hiện trong tay hắn.

Mạc Phàm đặt vòng cổ màu đen vào tay Dạ Tình, hai ngón tay khẽ điểm lên mi tâm cô, một ấn ký xuất hiện ở mi tâm cô rồi lập tức biến mất.

- Thái Dương Thần Thạch và Thái Âm Chi Khí, cộng thêm bộ công pháp này, không chỉ không khiến cô sinh bệnh lại, sau này cũng không có ai tổn thương được cô.

Mạc Phàm cười nói.

Bộ công pháp này tên là Âm Dương Quyết, là công pháp trấn phái của Âm Dương Môn, trong Âm Dương Môn đều là người có thể chất âm dương, không có nhiều người lắm, nhưng thực lực ở Tu Chân giới mạnh hơn rất nhiều tông môn.

Bộ công pháp này cộng thêm Thái Dương Thần Thạch và Thái Âm Chi Khí, không những khiến Dạ Tình thành tu sĩ, còn giải quyết hoàn toàn vấn đề trong cơ thể cô, chuyện này xem như là hắn trả ân tình kiếp trước nợ Dạ Tình.

- Chuyện này…

Dạ Tình và Tiểu Lan chớp chớp mắt, mãi mà chưa phản ứng kịp.
Advertisement
';
Advertisement