Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Mạc tiên sinh, cháu nội tôi có thể liều mạng bảo vệ Tử Nguyệt Trai.

Thượng Quan Vô Kỵ thấy Mạc Phàm nhìn về phía Thượng Quan Vân Phi thì chớp mắt, vội vàng nói.

Ông ta không biết vì sao Mạc Phàm muốn đám Hoàng Phủ Tà bảo vệ Tử Nguyệt Trai, nhưng chỉ cần Mạc Phàm tha cho Thượng Quan Vân Phi là được.

Dù sao sớm muộn gì Tử Nguyệt Trai sẽ thành của Thượng Quan gia bọn họ, bảo vệ Tử Nguyệt Trai bọn họ không có tổn thất gì.

- Anh ta có thể bảo vệ Tử Nguyệt Trai sao?

Mạc Phàm nhướn mày hỏi.

- Vân Phi, còn không nhanh nói với Mạc tiên sinh là cháu có thể?

Thượng Quan Vô Kỵ thấy Mạc Phàm mở miệng, thở phào nhẹ nhõm, đá Thượng Quan Vân Phi một cái nói.

Mạc Phàm đã mở miệng rồi, cuối cùng chuyện này sắp được giải quyết.

Sao Thượng Quan Vân Phi không nhìn ra là có bậc thềm, vội vàng đi xuống bậc thang đó.

- Mạc tiên sinh, vừa rồi đều là hiểu lầm, mong cậu đại nhân đại lượng, tôi nguyện ý bảo vệ Tử Nguyệt Trai cả đời, ai dám đến Tử Nguyệt Nhai gây chuyện, phải giẫm qua xác tôi mới được.

- Vậy sao.

Mạc Phàm cười lạnh lùng, giống như xác nhận lại.

- Tôi dám dùng nhân cách của mình đảm bảo.

Thượng Quan Vân Phi thề son sắt nói.

- Nhân cách của anh?

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên chút lạnh lùng.

Thượng Quan Vân Phi nhắc tới nhân cách, bỗng nhiên hắn nghĩ tới một chuyện.

Kiếp trước Thượng Quan Vân Phi nhìn trúng một mỹ thiếu phụ, bảo người ta đi cướp.

Mỹ thiếu phụ là người yêu thanh mai trúc mã với chồng mình, yêu nhau 12 năm mới cưới nhau, cô sống chết không chịu đi cùng Thượng Quan Vân Phi.

Lúc ấy Thượng Quan Vân Phi lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, mình chỉ muốn uống vài ly với mỹ thiếu phụ, chỉ cần mỹ thiếu phụ đồng ý, chồng cô có thể bình an vô sự.

Kết quả mỹ thiếu phụ không chỉ bị Thượng Quan Vân Phi ngủ, còn bị mấy tâm phúc của Thượng Quan Vân Phi ngủ nữa.

Trừ chuyện đó ra, bọn họ còn đánh chồng mỹ thiếu phụ tàn phế.

Sau khi mỹ thiếu phụ được Thượng Quan Vân Phi thả ra, không lâu sau liền nhảy từ Tử Cấm Thành xuống, chuyện này náo động khắp thủ đô.

Thượng Quan Vân Phi dùng nhân cách của anh ta đảm bảo, giống như anh ta thật sự có nhân cách.

- Bảo vệ Tử Nguyệt Trai không cần người tay trói gà không chặt, anh muốn sống cũng được, điều kiện chỉ có một.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Thượng Quan Vô Kỵ coi hắn như đứa trẻ ba tuổi à, sở dĩ hắn để đám Hoàng Phủ Tà bảo vệ Tử Nguyệt Trai, là làm vệ sĩ cho Dạ Tình, tránh có người đánh chủ ý với Tử Nguyệt Trai.

Thượng Quan Vân Phi bảo vệ Tử Nguyệt Trai, trái lại nghĩ hay quá nhỉ.

Sắc mặt Thượng Quan Vô Kỵ khó coi, nhưng không dám tức giận.

- Mạc tiên sinh, điều kiện gì, chỉ cần có thể đồng ý, Thượng Quan gia chúng tôi nhất định sẽ làm được.

Thượng Quan Vô Kỵ nói.

- Thượng Quan gia giải trừ hôn ước với Dạ Tình.

Mạc Phàm nhìn chằm chằm Thượng Quan Vô Kỵ nói.

Hắn vừa nói những lời này, vẻ mặt Dạ Tình khẽ đổi, trong đôi mắt chớp lóe khó hiểu nhìn Mạc Phàm.

Cô rất chắc chắn đây là lần đầu tiên cô gặp Mạc Phàm, lần đầu gặp mặt Mạc Phàm không chỉ giúp cô giáo huấn Thượng Quan Vân Phi, còn giúp cô giải trừ hôn ước với Thượng Quan gia.

Quả thật cô muốn giải trừ hôn ước với Thượng Quan gia, nhưng e ngại địa vị của Thượng Quan gia trong Long Hoa Hội, cô muốn giải trừ cũng không có biện pháp.

Hôn ước giữa cô và Thượng Quan Vân Phi không thể giải quyết dễ dàng.

Cho dù Dạ Vô Nhai cha cô cũng hữu tâm vô lực.Thượng Quan Vô Kỵ và Thượng Quan Vân Phi cũng sửng sốt, khuôn mặt tràn đầy vẻ mờ mịt.

Bọn họ nghĩ nát óc cũng không ngờ Mạc Phàm lại đưa ra yêu cầu này.

Rốt cuộc Mạc Phàm có quan hệ gì với Dạ Tình, không phải nhìn trúng Dạ Tình đấy chứ?

- Mạc tiên sinh, có khả năng chúng tôi không có biện pháp làm được yêu cầu này.

Thượng Quan Vô Kỵ do dự một lát, vẫn nói.

- Vì sao?

Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lẽo, hỏi.

- Thứ nhất, Dạ Tình và Vân Phi là chỉ phúc vi hôn từ nhỏ, nếu hai người giải trừ hôn ước, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Trên mặt Thượng Quan Vô Kỵ lộ vẻ khó xử nói.

Chỉ phúc vi hôn trong thế gia giàu có, không phải chỉ đơn giản là nói miệng, cũng không phải chỉ có tờ giấy.

Thượng Quan gia bọn họ dùng ủng hộ Dạ Vô Nhai thành hội trưởng, đổi lấy hôn ước với Dạ gia.

Nếu chỉ là nói miệng, Dạ Vô Nhai hoàn toàn có thể quỵt nợ, Thượng Quan gia bọn họ khóc cũng không làm gì được.

Cho nên chỉ phúc vi hôn của bọn họ là một loại huyết khế.

Khi hai người ở trong bụng mẹ đã gieo khế ước, khi hai người sinh ra lại dùng máu ở cuống rốn của hai người hoàn thành khế ước này.

Nếu đến lúc đó một bên bội ước, không chỉ phải chịu nỗi khổ khế ước thôn phệ, còn trở thành nô lệ của đối phương, vô cùng tàn nhẫn.

Muốn giải trừ khế ước, không phải hai người nguyện ý là được, người giải trừ huyết khế cần phải chịu huyết khế trừng phạt.

Thà đập mười cây cầu, không phá một hôn nhân.

Giải trừ huyết khế, nhẹ thì tu vi tổn hao nhiều, nặng thì thân tử đạo tiêu.

Một vị sư tổ của ông ta vì phá giải huyết khế của thái tử với một yêu nữ, cuối cùng bị phản phệ mà chết.

- Thứ hai thì sao?

Mạc Phàm làm như không nghe thấy lời Thượng Quan Vô Kỵ nói, lạnh nhạt hỏi.

Tất nhiên hắn biết huyết khế chỉ phúc vi hôn.

Lúc trẻ sơ sinh thành hình thì định ra khế ước, theo trẻ sơ sinh lớn dần khế ước cũng càng giam chặt, quả thật vô cùng khó chơi.

- Thứ hai, trên người Dạ Tình có một loại bệnh lạ, ngay cả Tôn Bán Y cũng không có cách gì, chỉ có công pháp song tu của Thượng Quan gia chúng tôi mới khiến bệnh của Dạ Tình giảm bớt, nếu giải trừ hôn ước, có khả năng Dạ Tình không sống được lâu, Mạc tiên sinh làm vậy là hại Dạ Tình.

Thượng Quan Vô Kỵ chớp mắt, khó xử nói.

Thượng Quan gia bọn họ tốn rất nhiều sức mới đạt được hôn ước, sao ông ta có thể nguyện ý giải trừ.

Một khi giải trừ, Thượng Quan gia bọn họ như công dã tràng dùng giỏ trúc múc nước.

- Còn gì nữa không?

Mạc Phàm nhíu mày hỏi.

- Không, không còn.

Thượng Quan Vô Kỵ chớp mắt mấy cái, lắc đầu.

- Huyết khế có thể hạ có thể giải, tu vi của ông có thể giải được huyết khế đúng không?

Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi hỏi.

Thượng Quan Vô Kỵ đã là Tiên Thiên đỉnh phong, cho dù không phải Thượng Quan Vô Kỵ hạ huyết khế, cũng đủ thực lực để phá giải.

- Hả?

Trong chớp mắt sắc mặt Thượng Quan Vô Kỵ trắng bệch.

Huyết khế này là ông ta hạ, quả thật ông ta có thể giải, nhưng nếu ông ta giải nó, ông ta không chết cũng bị phế.

- Tôi, tôi thật sự có thể giải, nhưng tu vi không đủ, có khả năng sẽ thất bại.

Thượng Quan Vô Kỵ run rẩy nói.

- Vậy sao, vậy để tôi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Ở trong mắt Thượng Quan Vô Kỵ huyết khế vô cùng khó giải, ở trong mắt hắn không khác gì uống nước lạnh, kiếp trước không biết hắn giải trừ bao nhiêu loại khế ước.

- Nhưng bệnh trên người Dạ Tình, cho dù Mạc tiên sinh giải trừ huyết khế, bệnh này cũng không dễ giải quyết?

Thượng Quan Vô Kỵ nghiêm mặt, giả bộ lo lắng nói.

Tuy ông ta không phải ra tay giải trừ khế ước, nhưng không thể cao hứng nổi.

Mạc Phàm lắc đầu cười khẽ.

- Thượng Quan Vô Kỵ, trên thiệp mời Long Hoa Hội các ông gửi cho tôi, dùng lý do gì để mời tôi, chắc là ông có biết?

Mạc Phàm vừa nói câu này, bỗng nhiên Thượng Quan Vô Kỵ nghĩ đến chuyện gì đó, trong chớp mắt sắc mặt khó coi.
Advertisement
';
Advertisement