Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Ngón tay hắn khẽ điểm lên tay người đàn ông kia, người đàn ông kia rút tay khỏi ngực A Hào.

“Phốc!” Tay người đàn ông tiến vào trong ngực mình, lấy trái tim của mình ra.

Mạc Phàm tạo một Thanh Mộc Quyết, một đạo thanh quang rơi xuống người A Hào, vết thương của A Hào nhanh chóng khôi phục lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Chỉ trong phút chốc, vết thương trên người A Hào biến mất không còn.

Bóng dáng Mạc Phàm nhoáng lên một cái, liền đến bên cạnh Âm Vô Thiên.

- Thích uy hiếp người khác như vậy, biết tư vị chết là gì không?

Hai ngón tay hắn vươn ra, kẹp lấy trường đao màu đen trong tay Âm Vô Thiên, hắc đao để ở cổ Tần Kiệt lập tức để ở cổ Âm Vô Thiên.

- Ông, một người trúng nguyền rủa cũng dám làm người của tôi bị thương?

Một cước của Mạc Phàm đá vào ngực Nguyên Long nắm lấy Tần Kiệt, Nguyên Long giống như đạn bay ra khỏi nòng súng, chỗ mi tâm, một ấn ký ngọn lửa sáng lên.

- Ông, thủ hạ bại tướng cũng dám động vào người của tôi, không biết sống chết.

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe hồng quang.

Phù văn trên màn hào quang bao quanh Sử Hàng nhanh chóng lùi về, lùi về phía người Huyền Linh Tử, những phù văn này một sáng một tối, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Làm xong nhữn chuyện này, tay hắn kéo trong không trung, kéo đám Tần Kiệt, A Hào, Sử Hàng đến bên cạnh hắn, một chữ thốt lên từ miệng hắn.

- Về!

Một chữ này vừa vang lên, khe hở phát ra từ Tam Thư lập tức rụt lại, quay về trên Tam Thư.

Xung quanh khôi phục lại bình thường, đám Dạ Vô Nhai như vừa tỉnh lại từ giấc mộng.

- Đã xảy ra chuyện gì thế?

Rõ ràng bọn họ cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Lúc này không biết ai kêu lên.

- Các cậu nhìn xem, Mạc, Mạc Phàm…

Mọi người nhìn về phía Mạc Phàm, đám Tần Kiệt không tổn hao gì đứng sau lưng Mạc Phàm.

Những người vốn bắt đám Tần Kiệt uy hiếp không phải đặt đao trên cổ mình, thì nắm chặt trái tim mình, đám người Long Hoa Hội còn lại như bị đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích như tượng gỗ.

- Chuyện này?

Thấy một màn như vậy, bất luận là đám Dạ Vô Nhai hay đám Tần Kiệt đều lập tức sửng sốt, trong mắt là vẻ khó mà tin.

Mạc Phàm không chỉ cứu được ba bọn họ, còn khống chế được đám Âm Vô Thiên.

- Sao cậu ta lại làm được chuyện này?

Vẻ mặt người Long Hoa Hội âm u, trên mặt không có chút huyết sắc.

Có đám Tần Kiệt trong tay, bọn họ có thể bàn điều kiện với Mạc Phàm, hiện giờ bọn họ không có tư cách này nữa rồi.

Lúc mọi người vô cùng kinh ngạc, Dạ Vô Nhai nhíu mà, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.

- Mạc Phàm, dừng tay!

ấ ề Â ốChỉ thấy Mạc Phàm chỉ về phía đám Âm Vô Thiên, bốn người lập tức khôi phục động tác lúc trước.

Người đàn ông hơi gầy bóp mạnh trái tim A Hào, tay nắm chặt.

Hắc Đao trên tay Âm Vô Thiên chém về phía cổ mình.

Chỗ mi tâm Nguyên Long, tần suất sáng tối của ấn ký kia càng ngày càng cao.

Trận văn trên người Huyền Linh Tử cũng càng lúc càng rộng, gần như bao phủ hết Huyền Linh Tử bên trong.

Sắc mặt đám Âm Vô Thiên thay đổi, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Bọn họ muốn dừng tay, nhưng cơ thể không nghe theo khống chế, chỉ có thể nhìn mình bị giết, không làm được gì.

- Không, Mạc Phàm, cậu biết cậu đang làm gì không?

Âm Vô Thiên vô cùng kích động nói.

- Tôi đang làm cái gì, còn cần giải thích sao?

Mạc Phàm cười lạnh lùng, hỏi.

- Mạc Phàm, dựa theo đánh cược chúng tôi chỉ cần quỳ xuống, cậu lại ra tay với chúng tôi, đây là uy tín của cậu sao?

Âm Vô Thiên chớp mắt, tức giận nói.

- Dựa theo đánh cược, chỉ cần tôi rời khỏi nơi này là được, các người lại ra tay với đồ đệ, bạn học và thuộc hạ của tôi, đây là uy tín của Long Hoa Hội các ông sao?

Mạc Phàm lắc đầu cười, nói.

Nếu Long Hoa Hội không động vào đám Tần Kiệt, chỉ cần quỳ xuống xin lỗi theo đánh cược, hắn sẽ không ra tay với Long Hoa Hội.

Nhưng Âm Vô Thiên lại lấy đám Tần Kiệt uy hiếp hắn, còn không biết xấu hổ nói hắn không giữ chữ tín.

Người nào dám động vào người của hắn người đó chết, Long Hoa Hội cũng không ngoại lệ.

- Mạc Phàm, cậu!

Sắc mặt Âm Vô Thiên khó coi, gần như có thể vặn ra nước.

Sắc mặt đám Huyền Linh Tử cũng rất khó coi, hối hận đến mức ruột sắp đứt rồi.

Sớm biết sẽ như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ không ra tay với đám Tần Kiệt.

Thấy sắp chết trên tay mình, Âm Vô Thiên nhìn về phía Dạ Vô Nhai, trước mắt sáng lên.

- Dạ Vô Nhai, chẳng lẽ ông định trơ mắt nhìn chúng tôi bị giết sao?

Dạ Vô Nhai nhíu mày, nhìn về phía Mạc Phàm.

- Mạc Phàm, bọn họ có chỗ không đúng, nhưng cậu nhất định muốn đến nước này với Long Hoa Hội chúng tôi sao?

Dạ Vô Nhai nói.

Không có Tam Thư và Tam Thánh Bút, thực lực của Long Hoa Hội bọn họ đã suy yếu rất nhiều.

Nếu để Mạc Phàm giết đám Âm Vô Thiên, có khả năng Long Hoa Hội bọn họ không duy trì được thế lực trước đó.

- Thế nào, ông muốn giống bọn họ sao?

Mạc Phàm nhướn mày, nhìn lướt qua Dạ Vô Nhai nói.

Dạ Vô Nhai nhíu mày, trong mắt xuất hiện sắc lạnh.

- Mạc Phàm, Tam Thư và Tam Thánh Bút không phải đối thủ của cậu, nhưng cậu nghĩ không có ai ở thủ đô diệt được cậu sao?

Dạ Vô Nhai lạnh lùng nói.

Tam Thư và Tam Thánh Bút không được, còn có vũ khí tiên tiến, Mạc Phàm lợi hại mấy cũng chỉ là thân thể phàm nhân, nếu bị hủy diệt đâu còn đường sống.

Dưới vũ khí tiên tiến, mọi chuyện đều hóa thành hư vô, cho dù là cao thủ Thần Cảnh cũng vậy.

Nghe nói sau khi Mĩ quốc ném vũ khí tiên tiến xuống Nhật quốc, một Thần Cảnh của Nhật quốc tuyên bố muốn hủy diệt vũ khí tiên tiến của Mĩ quốc.

Kết quả cao thủ Thần Cảnh này không chết trên tay cao thủ Thần Cảnh Mĩ quốc, mà chết dưới vũ khí tiên tiến của Mĩ quốc, ngay cả cặn cũng không còn.

Nếu Mạc Phàm thật sự dám ra tay với đám Âm Vô Thiên, Long Hoa Hội bọn họ chỉ có thể dùng lực lượng chiến đấu tới cùng với Mạc Phàm.

- Ông muốn nói tới vũ khí tiên tiến sao?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

- Không sai, chỉ cần cậu đồng ý tha cho bốn bọn họ, Long Hoa Hội chúng tôi sẽ xin lỗi dựa theo đánh cược lúc trước, ân oán giữa Long Hoa Hội và cậu xóa bỏ từ đây, thế nào?

Dạ Vô Nhai không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khinh thường.

- Nếu tôi từ chối thì sao?

Lúc này nói điều kiện với hắn, nghĩ hay quá nhỉ?

Bọn họ nghĩ Mạc Phàm hắn là quả hồng mềm, muốn cầm thế nào thì cầm, muốn dụ dỗ thì dụ dỗ sao.

- Chúng tôi có thể diệt cậu trên đường cậu rời đi, Mạc Phàm cậu đừng hoài nghi năng lực của Long Hoa Hội chúng tôi, những chuyện khác thì chúng tôi không dám nói, chuyện đó thì chắc chắn Long Hoa Hội chúng tôi sẽ làm được.

Dạ Vô Nhai nói chắc chắn.

Long Hoa Hội bọn họ không chỉ có một thành viên là tướng soái Hoa Hạ, dùng vũ khí tiên tiến cũng không phải không có khả năng.

- Vậy sao, vậy tôi muốn xem vũ khí tiên tiến của Long Hoa Hội ông có giết được tôi hay không, nhưng dám đánh chủ ý với người Mạc gia tôi thì nhất định phải chết.

Mạc Phàm cười nhạt.

Hắn nói xong tay giơ về phía đám Âm Vô Thiên nắm chặt.

Mắt đám Âm Vô Thiên mở to, trong mắt đều là hoảng sợ.

- Không, không, tôi…

Không đợi bọn họ nói gì.

Hắc Đao chém xuống, đầu Âm Vô Thiên bay ra ngoài.

Tay người đàn ông hơi gầy nắm chặt trái tim mình, kéo mạnh trái tim ra, đôi mắt nhanh chóng mất đi ánh sáng.

Vẻ mặt Nguyên Long kỳ lạ, ngọn lửa chui từ tai mắt mũi miệng anh ta ra, trong chớp mắt đã bị ngọn lửa bao phủ.
Advertisement
';
Advertisement