Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Tù Long Trận, chúng ta phải làm sao bây giờ, trận pháp này là?

Vẻ mặt Tần Kiệt khó xử nói.

Dưới trận pháp này, bọn họ muốn đến trước mặt đám Dạ Vô Nhai đều đã vô cùng khó khăn, càng không nói đến đấu với tất cả Long Hoa Hội.

Chẳng trách Lâm Thiên Nam mạnh như vậy cũng bị thua Long Hoa Hội mà về, không bước vào thủ đô nữa.

- Thu hồi tu vi là được.

Mạc Phàm giải thích.

Dưới Tù Long Trận, càng phản kháng lực trói buộc càng mạnh.

Trái lại nếu ngươi không phản kháng, lực trói buộc sẽ biến mất.

Chỉ cần bọn họ thu hồi tu vi, áp tu vi của mình thành người bình thường, lực chịu trói buộc cũng như người bình thường.

- Nhưng mà ngộ nhỡ?

Tần Kiệt lo lắng hỏi.

Thu hồi tu vi, tất nhiên bọn họ có thể làm được.

Nhưng nếu bọn họ làm vậy sẽ thành dê béo trước mặt Long Hoa Hội, mặc đám Dạ Vô Nhai xâu xé.

Mâu thuẫn giữa bọn họ và Long Hoa Hội đã sâu như thế, nếu ở đây không có đường sống đánh trả, có khả năng bọn họ không khá hơn Lâm Thiên Nam chỗ nào.

- Yên tâm đi, trận pháp này giam được rồng, nhưng không trói buộc được tôi.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, tự tin nói.

Hắn từng xông qua thần trận rồi, dùng loại trận pháp cấp cao này đã muốn giam hắn, quá coi trọng trận pháp này rồi.

- Nhưng mà sư phụ, chúng ta làm vậy có phải hơi mạo hiểm hay không?

Tần Kiệt do dự một lát, vẫn nói.

Bọn họ tiến vào đã là mạo hiểm, biết rõ nơi này có trận pháp giam giữ, còn tiếp tục đi về phía trước, đúng là không sáng suốt lắm.

Còn không biết phía trước có gì đợi bọn họ, anh ta có dự cảm không chỉ là Tù Long Trận đơn giản như vậy.

Trước khi Mạc Phàm chưa đến thủ đô, anh ta nghe ông nội dặn dò, lúc quan trọng phải nhắc nhở Mạc Phàm, tránh để Mạc Phàm quá kiêu ngạo, khiến Long Hoa Hội có cơ hội lợi dụng.

- Mạo hiểm sao?

Mạc Phàm cười khẽ.

- Nếu có nguy hiểm, vậy cũng là Long Hoa Hội gặp nguy hiểm, không phải chúng ta.

Hắn nói xong cười nhạt đi lên trên.

Mỗi khi hắn đi một bước, sẽ có một pháp ấn xuất hiện dưới chân hắn, những pháp ấn này chớp lóe hào quang, liền biến mất không thấy.

Tần Kiệt nhíu mày, suy nghĩ một lát vẫn phong ấn tu vi, đi theo.

Bọn họ mới đi lên không xa, sương mù đủ màu sắc rực rỡ như kẹo bông bay tới.

Cùng lúc đó, mùi thơm ngát như hoa quế xông vào mũi.

- Sương mù này thơm quá.

Sử Hàng hít sâu một hơi, kinh ngạc nói.

Tuy anh ta là người bình thường, nhưng cũng cảm thấy hai chân như đúc chì, tứ chi như nhũn ra, toàn thân vô lực ở trong Tù Long Trận.

Nhưng hít vào sương mù này thì như đánh tiếp gà, không chỉ sảng khoái tinh thần, trên người giống như không dùng hết lực.

- Sương mù này có độc.

Tần Kiệt cũng hít một chút, lông mày nhíu lại, vội vàng nhắc nhở.

Sắc mặt Sử Hàng lập tức xanh mét, vội vàng bịt mũi, thở cũng không dám thở mạnh.

- Thứ này có độc thật sao, tôi vừa hít vào sẽ không sao chứ?

- Thật sự có độc, nhưng hít vào cũng không sao.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười nhạt, giải thích.

Sương mù nhiều màu này có tên là Long Đảm Xà, dùng nội đan của yêu thú Long Đảm Xà luyện chế thành kịch độc.

Người hít Long Đảm Xà, mặc kệ là người bình thường hay tu sĩ đều hưng phấn mất khống chế.

Nhất là tu sĩ, linh khí trong cơ thể dưới tác dụng của Long Đảm Xà, sẽ bị thiêu đốt thần không biết quỷ không hay.

Bởi vì đặc tính của Long Đảm Xà, thứ này đều phối hợp sử dụng với Tù Long Trận.

Nếu người xông vào trận pháp phong ấn tu vi đi qua Tù Long Trận, sẽ hít vào Long Đảm Xà, dù sao phong ấn tu vi của mình, nhưng không có biện pháp không hô hấp trong thời gian dài.

Nếu người xông vào trận pháp muốn tránh Long Đảm Xà, vậy chỉ có thể bị Tù Long Trận nhốt.

Hai thứ chỉ có thể lựa chọn một, cho dù là Tù Long Trận hay Long Đảm Xà, đều làm suy yếu thực lực của người xông vào trận pháp.

Nhìn sương mù này, Mạc Phàm cười khẽ.

Chơi Tù Long Trận trước mặt hắn, đã tương đương với đùa giỡn đại đao trước mặt Quan Công.

Dùng độc với y tiên bất tử hắn, hắn không biết dùng gì để hình dung Long Hoa Hội.

Hắn không thèm tránh sương mù này, lập tức đi về trước.

Đám Tần Kiệt trừng mắt nhìn, lần này không hỏi nhiều, không để ý đến những sương mù đó, đi theo lên trên.

Không lâu sau, bọn họ tiến vào trong một kiến trúc tương tự cung điện.

Trong cung điện, đám Dạ Vô Nhai ngồi lên ghế vòng thành hình chữ “U”.

Những người này thấy Mạc Phàm đi tới, trên mặt đều lộ vẻ đăm chiêu, tựa như nhìn thấy sơn dương đợi làm thịt.

- Mạc Phàm, cuối cùng cậu cũng đến đây rồi, nếu tôi nhớ không sai, cậu đến đây lâu hơn Lâm Thiên Nam 1 phút.

Âm Vô Thiên cười mỉa nói.

Ông ta vừa nói xong, xung quanh vang lên tiếng cười.

Ngụ ý của Âm Vô Thiên rất rõ ràng, Mạc Phàm yếu hơn Lâm Thiên Nam, lại giống Lâm Thiên Nam làm địch với Long Hoa Hội bọn họ, không biết sống chết.

Mạc Phàm không thèm nhìn Âm Vô Thiên cách đó không xa, tay nhấc lên trên, một chiếc ghế đá xuất hiện sau lưng hắn, hắn ngồi lên trên, lúc này mới nhìn đám Dạ Vô Nhai.

- Tôi đã xông vào Tù Long Trận của các ông, tôi cũng hít Long Đảm Xà của các ông rồi, các ông muốn thế nào?

Mạc Phàm vừa nói những lời này, không ít người nhíu mày.

Mạc Phàm biết rõ là Tù Long Trận và Long Đảm Xà, còn dám đến đây.

- Mạc Phàm, cậu biết rõ ở đây có Tù Long Trận và Long Đảm Xà còn dám đi vào, tôi nên dùng can đảm hay ngu ngốc hình dung cậu đây?

Âm Vô Thiên nói.

- Các ông không biết thực lực của tôi, mà dùng hai thứ này đối phó tôi, tôi cảm thấy ngu ngốc hợp với các ông hơn.Mạc Phàm lắc đầu cười nói.

- Vậy sao, vậy đợi lát nữa xem miệng cậu cứng hay thực lực của cậu cứng hơn.

Âm Vô Thiên cười khinh thường nói.

Mạc Phàm đi vào giữa Tù Long Trận, còn hít vào Long Đảm Xà, mà vẫn cuồng vọng như thế, ở trong mắt ông ta không khác gì vịt chết còn cứng mỏ.

Rơi vào trong trận pháp này, Lâm Thiên Nam cũng không thể may mắn thoát khỏi, huống chi là Mạc Phàm?

Nói xong ông ta không nói thêm gì nữa, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Dạ Vô Nhai.

Ngay chính giữa cung điện, hai mắt Dạ Vô Nhai chớp lóe tinh quang, nhìn chằm chằm Mạc Phàm, một lúc sau ông ta mới mở miệng.

- Giế t chết Âm Long cướp Thái Âm Thần Thạch của Âm gia và pháp bảo đều là cậu làm đúng không, Mạc Phàm?

Dạ Vô Nhai hỏi.

- Người là tôi giết, mấy thứ này cũng ở chỗ tôi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Lão tiên sinh Âu Dương Minh Nhật cũng do cậu giết?

- Ông ta đáng chết, tôi đưa ông ta một đoạn đường, thế thôi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Đám Dạ Vô Nhai nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra.

- Cậu tự xông vào bí cảnh của Long Hoa Hội chúng tôi, còn giam thành viên của Long Hoa Hội chúng tôi ở bên ngoài, chuyện này không sai đúng không?

- Những chuyện này ông có thể tính lên người tôi, Long Hoa Hội các ông mời tôi đến, là muốn gì?

Mạc Phàm không quanh co lòng vòng, thản nhiên hỏi.

- Yêu cầu của Long Hoa Hội chúng tôi rất đơn giản, thứ nhất, trả lại đồ cho Âm gia, thứ hai, cậu phải làm Long Tướng cho Long Hoa Hội chúng tôi ba năm, thứ ba, cậu tự tiện xông vào bí cảnh của Long Hoa Hội chúng tôi, chúng tôi có thể không xử phạt cậu, nhưng cậu phải giải trừ nguyền rủa trên người đám Lam Phi, hơn nữa thề sau này không tiến vào bí cảnh đó nữa, nếu cậu làm được ba điều này, ân oán giữa cậu và Long Hoa Hội chúng tôi sẽ xóa bỏ, thế nào, Mạc Phàm?
Advertisement
';
Advertisement