Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Gần như tất cả mọi người đều thất thần nhìn Mạc Phàm, tựa như nhìn một con quái vật.

Người mà không ai dám chọc, Mạc Phàm không chỉ đập nát xe của người ta, còn đánh thuộc hạ của người đó nữa.

- Chuyện này…

- Tiểu tử này xong rồi.

Những người xung quanh người đàn ông tóc đỏ cũng sửng sốt, Mạc Phàm quá mãnh rồi.

- Tiểu tử, nhanh bảo thuộc hạ của cậu bỏ tay ra, nếu không lão tử sẽ khiến các người sống không bằng chết.

Người đàn ông tóc đỏ cầm tay như kìm thép của A Hào, khuôn mặt sưng đỏ cau có, giận dữ hét.

Từ sau khi theo Tiêu Vấn Triều, có khi nào anh ta bị người ta chỉnh như vậy?

- Tôi khiến cậu chết trước.

A Hào trừng mắt, tay hơi dùng lực.

Một đám ngay cả Mạc Phàm là ai cũng không biết, còn dám vô lễ với Mạc Phàm như vậy, muốn chết à.

Khuôn mặt người đàn ông tóc đỏ đỏ bừng, hai chân dùng sức giẫm đạp.

Đám người này nhìn người đàn ông tóc đỏ sắp hít thở không thông, sắc mặt thay đổi, nhao nhao nhìn về phía Tiêu Vấn Triều.

Trong đám bọn họ thân phận mỗi người cũng không kém, nếu không đã không có khả năng ở cạnh Tiêu Vấn Triều.

Nhưng người có quyền nói chuyện nhất ở đây là Tiêu Vấn Triều.

Tiêu Vấn Triều nhíu mày, khuôn mặt không có chút gợn sóng lóe lên ánh sáng lạnh, nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

- Lá gan của cậu rất lớn, nhưng buông cậu ta ra.

Anh ta từng thấy không ít người gan lớn, nhưng chắc chắn Mạc Phàm là người có gan lớn nhất trong đó.

Nhưng gan lớn cũng vô dụng thôi.

Những lời anh ta vừa nói giống như thái tử thời cổ lên tiếng, uy áp như vũ bão lập tức đè ép xung quanh.

Không lạnh, nhưng khiến người ta không tự chủ được run rẩy.

- Thái tử gia Tiêu thiếu sắp ra tay rồi.

Xung quanh có không ít người liếc mắt nhìn Tiêu Vấn Triều với vẻ khiếp sợ, nói.

Mạc Phàm lắc đầu cười, không để ý đến Tiêu Vấn Triều nữa.

Tiêu Vấn Triều so với thanh niên Hoa Hạ thì như vương tử, không ai không nghe lời anh ta.

Nhưng nếu có người trong Long Hoa Hội muốn nói chuyện với hắn như vậy, ít nhất phải là đám Dạ Vô Nhai và Âm Vô Thiên, Tiêu Vấn Triều không là gì cả.

- Anh ta có ra tay với cậu không?

Mạc Phàm hỏi Sử Hàng.

Mắt Sử Hàng mở to, định gật đầu nhưng sau đó vội vàng lắc đầu, trên mặt đều là hoảng sợ.

Mạc Phàm đã phá nát xe của đám Tiêu Vấn Triều, còn đánh thuộc hạ của Tiêu Vấn Triều nữa, bây giờ cậu ta hỏi chuyện này làm gì?

Nếu Tiêu Vấn Triều ra tay với anh ta, Mạc Phàm sẽ ra tay với Tiêu Vấn Triều sao?

Không ít người xung quanh nghe lời Mạc Phàm nói, cũng hít vào mấy hơi khí lạnh.

- Tiểu tử, quả thật tôi có đánh cậu ta, cậu cũng muốn ra tay với tôi sao?

Tiêu Vấn Triều nhíu mày lạnh lùng nói, nói xong lời cuối cùng, giọng nói trầm thấp trở nên cao hơn, tựa như quan lớn chất vấn phạm nhân.

- Anh cảm thấy anh khác với những người khác sao?

Mạc Phàm nhướn mày hỏi.

- Cậu cảm thấy tôi cũng như vậy sao?

Tiêu Vấn Triều nắm chặt tay, không đáp hỏi ngược lại.

Tuy nơi này không phải thủ đô, nhưng chỉ cần một câu của anh ta, đại lão bên này đều phải tới nghe lệnh của anh ta.

- A Hào, để tôi xem anh ta khác chỗ nào.

Mạc Phàm nói với A Hào.

Tiêu Vấn Triều cảm thấy mình khác những người khác, nhưng ở trong mắt hắn, Tiêu Vấn Triều không khác những người khác, đều là con kiến.

Chỉ cần dám ra tay với Sử Hàng, đều phải trả giá thật nhiều, mặc kệ là ai.

- Cái gì?

Ở đây ngoại trừ Mạc Phàm và A Hào ra, vẻ mặt mọi người lại ngây ngốc, tựa như xuất hiện ảo giác.

Tiêu Vấn Triều cũng sửng sốt, sắc mặt lập tức khó coi.

Anh ta đã cảm nhận được lá gan của Mạc Phàm rất lớn, nhưng không ngờ lá gan của Mạc Phàm còn lớn hơn anh ta nghĩ một chút.

- Tôi xem cậu dám thế nào!

Anh ta vừa nói xong, A Hào ném người đàn ông tóc đỏ như ném chó chết sang một bên, bóng dáng nhoáng lên một cái, xuất hiện bên cạnh Tiêu Vấn Triều, bàn tay chộp lấy anh ta.

Tiêu Vấn Triều nhíu chặt mày, trong mắt lóe lên lửa giận, nhẫn trên tay sáng lên.

Không đợi A Hào nắm lấy, một màn hào quang màu vàng xuất hiện xung quanh anh ta, năm Kim Long từ dưới chân anh ta vờn quanh màn hào quanh, chắn trước người anh ta.

- Pháp khí sao?

A Hào hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay nắm chặt, cầm thủ thành quyền, một quyền đánh lên trên màn hào quang.

“Rầm!” Một tiếng bùng nổ, màn hào quang như thủy tinh bị búa tạ đập trúng, xuất hiện từng đạo vết rạn, ngay sau đó đột nhiên bị nát.

Một tay A Hào nắm lấy cổ áo Tiêu Vấn Triều, kéo anh ta ra.

Tiêu Vấn Triều khẽ nâng mí mắt, lúc này sắc mặt thay đổi.

Pháp khí của anh ta không phải là loại bình thường, mà là một trong những pháp bảo không nhiều của Long Hoa Hội, tên là Ô Long Kim Quang Tráo, cho dù có người dùng súng ngắm hay ném bom đến bên cạnh anh ta, đều không có chuyện gì, anh ta từng làm thí nghiệm rồi.

Cho dù là Tiên Thiên Tông Sư cũng đừng mơ phá nó.

Có ai ngờ pháp khí hộ thân của anh ta lại như giấy trước mặt A Hào vệ sĩ của tên tiểu tử này, không có một chút tác dụng.

- Anh…

Anh ta còn chưa nói xong, tay còn lại của A Hào đã làm việc cùng lúc, tạo nên một trận kình phong đánh về phía mặt Tiêu Vấn Triều.

“Bốp bốp…” Vẫn là hai tiếng thanh thúy như cũ, xung quanh yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập.

Trong chớp mắt, mọi người tựa như nhìn ngây người, nhìn Tiêu Vấn Triều bị tát, lại nhìn đám Mạc Phàm đứng bên cạnh.

- Thái tử gia bị đánh sao?

- Không phải đây là sự thật đấy chứ?

- Tôi không nhìn lầm đấy chứ?Có người dụi dụi mắt, lại nhìn về phía Tiêu Vấn Triều, cả người lập tức ngây ra như phỗng.

Bọn họ không nhìn nhầm, thái tử gia danh chấn Hoa Hạ thật sự bị đánh.

- Tiểu tử, cậu điên rồi à?

Tiêu Vấn Triều quát đám Mạc Phàm.

Có người che miệng, có người vẻ mặt khó mà tin, có người vội vàng lùi về sau mấy bước, hai chân như nhũn ra mãi mà mới đứng vững.

- Ông trời của tôi, lần này sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Tiêu Vấn Triều bị đánh, như thái tử cổ đại bị đánh vậy.

Bên cạnh Mạc Phàm, Sử Hàng nhìn một màn này cả người té ngã xuống đất, thân thể không ngừng run rẩy.

Vậy mà Mạc Phàm đánh Tiêu Vấn Triều, lần này thật sự đắc tội Tiêu Vấn Triều hoàn toàn rồi.

Trong tay A Hào, khóe miệng Tiêu Vấn Triều còn có chút tơ máu, sắc mặt vô cùng âm trầm, chỗ mi tâm nhíu lại thành chữ “hỏa”, chữ “hỏa” này tuôn trào từ trán anh ta ra, như chân hỏa nhúc nhích.

Trong mắt anh ta tràn đầy lửa giận, ước gì có thể thiêu Mạc Phàm thành tro tàn.

Từ nhỏ đến lớn anh ta chưa từng nhục nhã như thế, cho đến bây giờ đều là bắt nạt người khác.

Lần này thì hay rồi, xe của anh ta bị phá, thuộc hạ thì bị đánh, chính anh ta cũng bị tát mấy cái.

Lúc này lửa giận trong lòng anh ta như núi lửa sắp bộc phát.

- Tiểu tử, cậu bảo anh ta bỏ tôi xuống, nếu không tôi sẽ băm các người ra vạn đoạn.

Tiêu Vấn Triều tức giận nói, giọng nói như chân long tức giận, khiến người ta sợ hãi.

Sắc mặt mọi người thay đổi, không có chút huyết sắc.
Advertisement
';
Advertisement