Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Nguyên Kiệt một cái, cười khẽ.

- Lát nữa sẽ có chuyện càng khiến các người bất ngờ hơn.

Nguyên Kiệt nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra.

- Thế nào, Mạc Phàm, cậu còn muốn quyết chiến với Vạn Thiên Tuyệt à, tuy cậu ngụy trang rất khá, nhưng cậu nghĩ bây giờ cậu là đối thủ của Vạn Thiên Tuyệt sao?

Một đạo lôi quang như vậy đánh xuống, sao Mạc Phàm có thể không sao, chắc chắn là Mạc Phàm giả bộ, đến cảnh giới này của Mạc Phàm, muốn thay đổi khí tức và trang dung của mình quá dễ dàng.

- Mạc Phàm, tôi thấy cậu nên chịu thua đi, hay trốn ở đây đừng ra ngoài, nói không chừng Vạn Thiên Tuyệt thấy cậu tự mình hiểu lấy, sẽ tha cho cậu khỏi chết?

Nguyên Cẩn cười nói.

- Mạc Phàm, nếu bây giờ cậu quỳ xuống xin lỗi, Long Hoa Hội chúng tôi còn giúp cậu hòa giải một phen.

Lam Phi hơi nhếch miệng mỉm cười nói.

Bọn họ đã ầm ĩ với Mạc Phàm đến nước này, không cần thiết phải khách sáo với Mạc Phàm nữa.

Những người khác không nói gì, nhưng đều lộ vẻ đắc ý.

Bọn họ quỳ ba ngày, sớm đã kìm nén đầy bụng lửa giận, nhìn thấy Mạc Phàm trùng kích Thần Cảnh thất bại, sao có thể không vui.

- Ngụy trang sao?

Mạc Phàm lắc đầu cười.

Nhìn đạo lôi kia, khiến không ít người cho rằng hắn tấn chức Thần Cảnh thất bại.

Hắn chẳng muốn giải thích, ý niệm vừa động, đám kim ảnh đè đám Lam Phi biến mất, đám Lam Phi cảm thấy trên người nhẹ hơn.

Đám Lam Phi nhướn mày, lộ ra vẻ bất ngờ.

- Mạc Phàm, cậu cứ nhận lỗi với chúng tôi như vậy à?

Nguyên Cẩn cười mỉa nói.

Bọn họ trào phúng Mạc Phàm như vậy, Mạc Phàm không chỉ không tức giận, trái lại còn thả bọn họ đi, chắc chắn là Mạc Phàm đột phá thất bại.

- Cậu bảo chúng tôi quỳ, chúng tôi liền quỳ, cậu bảo chúng tôi đứng thì phải đứng, cậu nghĩ chúng tôi là ai, muốn chúng tôi đứng dậy cũng được, bảo cô bé bên cạnh cậu tới đỡ tôi đi.

Nguyên Kiệt chỉ Tiểu Tuyết bên cạnh Mạc Phàm nói.

- Tôi muốn cô bé kia.

Những người khác cười to, nhao nhao lựa chọn đám Bạch Tiểu Tuyết bên cạnh Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhìn đám Lam Phi quỳ trên mặt đất không chịu đứng dậy, không thèm để ý bọn họ nữa, đi về phía đoạn cầu gãy.

Đoạn cầu lập tức bổ sung đầy đủ, một cánh cửa xuất hiện trước người hắn.

Hắn dẫn đám Tiểu Tuyết đi qua cánh cửa đó.

Hiện giờ hắn không có gì để nói với đám Lam Phi.

Ở trong mắt hắn, đám người này không khác đứa nhóc đùa giỡn với người lớn, vốn dĩ không cần để ý.

Đám Lam Phi hơi sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.

Vậy mà Mạc Phàm cứ rời đi như vậy, có ý gì?

- Các anh muốn quỳ thì quỳ đi, tôi chụp mấy bức ảnh cho các anh.

An Hiểu Hiên lấy điện thoại ra, mỉm cười, chụp mấy tấm cho bọn họ.

Sắc mặt đám Lam Phi thay đổi, một đám người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong đầu vẫn trống rỗng.

- Lam Phi, đây là tình huống gì thế, không phải Mạc Phàm?

Nguyên Cẩn cảm thấy khó hiểu hỏi.

Mạc Phàm bình tĩnh như vậy, hẳn là đột phá đến Thần Cảnh mới đúng?

- Không có khả năng, nơi này đã không thể tiến vào Thần Cảnh.

Lam Phi im lặng một lát, lúc này mới mở miệng.

Nếu bí cảnh này còn tăng lên đến Thần Cảnh, Long Hoa Hội bọn họ sớm đã có cao thủ Thần Cảnh rồi.

- Nhưng mà?

- Không cần phải gấp, quyết chiến ngay tối nay, tiểu tử này thành thần thật hay giả, chúng ta đến Long Đảo sẽ biết, tóm lại không có ai nhục nhã Long Hoa Hội chúng ta mà không trả giá thật nhiều.

Trong mắt Lam Phi hiện lên tàn nhẫn nói.

Bọn họ không được làm lễ rửa tội, còn quỳ ở đây ba ngày, thù này cho dù Mạc Phàm thành cao thủ Thần Cảnh cũng không thể bỏ qua.

Trước kia Thần Cảnh chỉ có thể dùng Thần Cảnh đối phó, hiện giờ Thần Cảnh như con kiến trước mặt Long Hoa Hội bọn họ.



Đám người Mạc Phàm vừa xuống Huyền Vũ Nhai, thì thấy Tống Minh Huy đứng trước một chiếc xe Mobile Home vô cùng xa hoa, bộ dạng như đợi đã lâu.

Bọn họ vừa đi đến bên xe, Tống Minh Huy vội vàng mở cửa xe.

- Mạc tiên sinh, chúng ta đi đâu đây?

- Long Đảo.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Mạc tiên sinh, cậu thật sự muốn đi sao?

Tống Minh Huy cau mày, nhỏ giọng nói.

Mạc Phàm quyết đấu với Vạn Thiên Tuyệt, nhà giàu có, giới quý tộc, thế gia Hoa Hạ gần như không ai không biết, thậm chí thế lực quốc tế đều chú ý đến trận quyết đấu này.

Bởi vì trận quyết đấu này, một tiểu đảo hẻo lánh như Long Đảo thành nơi có lượng người đến đông nhất gần đây, không chỉ chi phí khách sạn tăng lên gấp bội lần, ngay cả giá cả lều trại đều tăng cao, tất cả mọi người đều mong đợi trận chiến này.

Nếu Mạc Phàm có thể thắng, tất nhiên ông ta không nói gì.

Nếu Mạc Phàm thua, Tống gia ông ta cũng gặp xui xẻo theo.

- Thế nào, ông không tin tưởng tôi à?

Mạc Phàm nhướn mày, cười hỏi.

Trên mặt Tống Minh Huy lộ ra vẻ bối rối, không dám nói tiếp.

- Mạc tiên sinh, tự cậu xem đi.

Tống Minh Huy lấy điện thoại ra, mở một video clip đưa cho Mạc Phàm bằng hai tay.

Ba ngày nay chỗ Vạn Thiên Tuyệt không yên bình, có không ít người đi khiêu chiến Vạn Thiên Tuyệt đợi ở Long Đảo, đây là video clip ông ta phái người quay.

Trần Vô Phong cao thủ Thái Cực Môn khiêu chiến Vạn Thiên Tuyệt, chưa đi đến bên cạnh Vạn Thiên Tuyệt đã quỳ trên đất, bây giờ còn chưa đứng dậy.

Long Thiên Quyền tông sư của Hình Ý Môn, bị một chưởng của Vạn Thiên Tuyệt đánh chết.

Hoa Vấn Kiếm đại gia chủ của kiếm đạo thế gia bị Vạn Thiên Tuyệt đánh chết bằng ba chiêu.

Tổng cộng có 9 cao thủ, tuy không ở trên Hắc Bảng, nhưng đều là lão quái vật lánh đời rất lâu, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.

Những lão quái vật này nhiều nhất chỉ đỡ được ba chiêu của Vạn Thiên Tuyệt, cũng là Hoa Vấn Kiếm số một Hắc Bảng lúc trước, đây đủ để thấy Vạn Thiên Tuyệt đáng sợ thế nào.

Cuối video clip là tờ số liệu đánh cược, dưới tên Mạc Phàm là 100, Vạn Thiên Tuyệt là 1.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua con số này, cười nhạt.

Tỷ lệ đặt cược giữa hắn và Vạn Thiên Tuyệt là 100 so với 1, cho dù hắn thắng đặt 1 tệ có thể đạt được 100 tệ.

- Xem ra không ai cảm thấy tôi sẽ thắng.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

- Không chỉ không ai cảm thấy Mạc tiên sinh sẽ thắng, mà phần lớn Giang Nam hi vọng Mạc tiên sinh thua.

Tống Minh Huy nói.

Ba ngày qua đi, tin tức La gia bị diệt đã sớm lan truyền tới Giang Nam, những thế lực bám vào La gia không chỉ không cúi đầu, trái lại đặt cược tiền hết lên Vạn Thiên Tuyệt, đợi Mạc Phàm chết dưới tay ông ta.

Sao Mạc Phàm có thể không hiểu ý Tống Minh Huy, hắn nhướn mày.

- Sau đó thì sao?

- Một nữ sĩ quan họ Long phụ tá của Giang Thành Giang tư lệnh tới tìm tôi, bảo tôi chuyển lời cho Mạc tiên sinh, nếu Mạc tiên sinh không có phần thắng, cô ấy có thể điều binh đuổi Vạn Thiên Tuyệt đi, Mạc tiên sinh có cần không?

Tống Minh Huy liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái nói.

ế ểÔng ta không biết quan hệ giữa Mạc Phàm và Giang Thành, Giang Thành là tư lệnh của một quân khu, hoàn toàn có thể làm được chuyện đó.

Nếu Giang Thành phái binh đuổi Vạn Thiên Tuyệt, vừa không làm Mạc Phàm mất mặt, cũng tránh quyết chiến.

- Long Nhược Tuyết?

Mạc Phàm cười khẽ, nha đầu này cũng không tin hắn.

- Ông chỉ cần làm hai chuyện là được, chuyện này ông đừng xen vào.

- Mạc tiên sinh có gì dặn dò.

Tống Minh Huy cung kính nói.

- Thứ nhất, ông đưa bọn họ đến Long Đảo, tìm một nơi an toàn quan sát.

- Không thành vấn đề.

- Thứ hai, đặt tất cả tiền bạc của ông lên tôi thắng.

- Chuyện này?

Tống Minh Huy lộ ra vẻ khó xử.

Tuy đều đặt Mạc Phàm là một cơ hội, nhưng Mạc Phàm có thể thắng được sao?

- Chuyện thứ hai tùy ông, lái xe đi.

Mạc Phàm ngồi trên xe, lạnh nhạt nói.

Cho dù cả thế giới không tin hắn thắng, thì thế nào, tối nay hắn sẽ khiến mọi người biết bọn họ sai rồi.

Nghĩ đến chuyện này, chiến ý hừng hực nở rộ trên người hắn, bỗng nhiên kình phong nổi lên.

Xe khởi động lái về phía Long Đảo.

Đại chiến sắp bắt đầu.
Advertisement
';
Advertisement