Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

“Bùm bùm…” Tiếng sấm nổ tung.

Cửa thông tới bí cảnh không mở ra, trái lại Nguyên Cẩn như diều đứt dây bay về phía xa.

Sắc mặt bốn Long Tướng kia thay đổi, vội vàng đỡ lấy Nguyên Cẩn tỏa ra khói đen, cho cô ta uống mấy viên đan dược.

Khói đen trên người Nguyên Cẩn nhanh chóng mất đi, mãi một lúc sau cô ta mới tỉnh lại, vẻ mặt khó mà tin.

Đây là lần thứ hai cô ta tiến vào bí cảnh này, sao có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

Sắc mặt đám Lam Phi cũng thay đổi, khó mà tin vào một màn trước mắt.

Sau khi bí cảnh này được Long Hoa Hội làm thông, chỉ cần đeo Bí Huyết Linh Bài sẽ không xảy ra vấn đề như vậy.

Sao Mạc Phàm đi vào một lần, bọn họ sẽ thành người xâm nhập?

- Sao có thể như vậy?

Đám Bạch Tiểu Tuyết vốn hơi lo lắng, sợ Mạc Phàm bại bởi đám Long Hoa Hội, phải rời khỏi bí cảnh này.

Nhưng nhìn thấy Nguyên Cẩn bị lôi điện làm nổ tung lúc này lông mày mới giãn ra.

Tuy bọn họ không biết vì sao lại như vậy, nhưng cuối cùng có thể thả lỏng rồi.

- Các người còn ai muốn thử không, nếu không có, các người quỳ xuống đó đi.

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

Sắc mặt đám Lam Phi khó coi, mãi mà không ai động.

Nếu là lúc trước, chắc chắn bọn họ sẽ vào bí cảnh không thể nghi ngờ.

Nhưng có Nguyên Cẩn làm ví dụ, bọn họ bắt đầu không tin Bí Huyết Linh Bài trong tay nữa rồi.

Lôi điện này không dễ chơi, từng có thành viên Long Hoa Hội muốn tự mình thử xem có thể tiến vào bí cảnh mà không cần Bí Huyết Linh Bài hay không, kết quả bị lôi điện ở bí cảnh khiến tàn tật cả đời, lập tức từ thành viên tạm thời của Long Hoa Hội thành một người tàn tật.

Nguyên Cẩn có thể bình an vô sự, xem như là vận khí tốt.

Bọn họ không muốn mạo hiểm, cho dù không vào được bí cảnh, chuyện này sẽ có người của Long Hoa Hội đi thu thập Mạc Phàm, bọn họ không thể xảy ra chuyện.

Một lúc lâu sau, không một ai dám cử động.

- Mạc Phàm, cậu đừng quá đắc ý, tôi tới thử một lần.

Nguyên Kiệt nhíu mày, tức giận nói.

Nếu không ai thử, chẳng khác nào bọn họ thua.

Không chỉ không có biện pháp báo thù, còn quỳ đến khi Mạc Phàm đi ra.

Chỉ cần anh ta có thể tiến vào bí cảnh, đám người Mạc Phàm có thể đi vào bí cảnh cũng phải đi ra, sau đó tiếp nhận trừng phạt của bọn họ.

Nói ngắn gọn, bọn họ còn phần thắng rất lớn, vì sao không thử một lần?

Anh ta không tin bí cảnh này nghe Mạc Phàm như vậy, nói không cho bọn họ đi vào là không thể đi vào.

Nguyên Kiệt lấy Bí Huyết Linh Bài ra, đi đến đoạn cầu.

- Mở cửa cho tôi.

Anh ta kích hoạt Bí Huyết Linh Bài, giơ chân đi đến gần đoạn cầu bị đứt.

Cái gương kia lại xuất hiện, quét tới quét lui trên người Nguyên Kiệt.

Ngoại trừ Mạc Phàm ra, trái tim mọi người lại treo cao, nhìn chằm chằm Nguyên Kiệt.

Chỉ cần Nguyên Kiệt có thể đi vào, Mạc Phàm sẽ thua.

Chỉ trong phút chốc, giọng nói trầm thấp vang lên.

- Huyết mạch Thần Nông, có thể tiến vào.

Sắc mặt đám Bạch Tiểu Tuyết lập tức khó coi, thầm kêu không hay rồi.

Cùng là Bí Huyết Linh Bài, Nguyên Cẩn đi qua phải chịu trừng phạt, Nguyên Kiệt có thể đi vào, lần này không ổn rồi.

Đám Lam Phi nhướn mày, trước mắt sáng lên, khóe miệng nhếch lên tươi cười đắc ý.

Bọn họ tưởng rằng Bí Huyết Linh Bài xảy ra vấn đề, chuyện như vậy có thể lắm, không ngờ Nguyên Cẩn chỉ là ngoài ý muốn, bí cảnh này vẫn cho anh ta vào.

- Mạc Phàm, dựa theo quy định lúc trước, cậu thua, cậu còn gì để nói, còn không nhanh đi ra xin lỗi chúng tôi, chữa khỏi tay cho tôi nữa, sau đó tôi đánh gãy chân tay thuộc hạ của cậu?

Nguyên Kiệt thở phào một hơi, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, cười mỉa nói.

Anh ta không còn gì để mất, đơn giản là muốn liều mạng, ai biết liều mạng khiến anh ta thắng rồi.

- Mạc Phàm, không phải cậu muốn lật lọng đấy chứ?

Nguyên Cẩn nói.

Tuy cô ta bị sét đánh một lần, chưa tới mười ngày nửa tháng đừng mơ khôi phục hoàn toàn, nhưng Nguyên Kiệt đi vào được rất đáng.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua Nguyên Kiệt và Nguyên Cẩn, cười nhạt.

- Anh vào được sao?

Đám Nguyên Kiệt và Lam Phi nhíu mày, bình thường có thể đi qua, đoạn cầu sẽ bổ sung đoạn còn thiếu.

Nguyên Kiệt nhận được cho phép, đoạn cầu vẫn không có động tĩnh gì.

- Nguyên Kiệt mau quay lại.

Lam Phi nhìn bầu trời trên đỉnh đầu Nguyên Kiệt, sắc mặt thay đổi, vội vàng nói.

Chỉ thấy bỗng nhiên bầu trời trên đỉnh đầu Nguyên Kiệt tràn đầy hỏa vân, giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực trên bầu trời, hơi nóng khiến nhiệt độ xung quanh tăng lên.

Đại thủ nhanh chóng thành hình trong hỏa vân, âm thanh vô cùng đáng sợ vang lên.

- Huyết mạch Thần Nông có thể tiến vào, nhưng người ăn trộm huyết mạch Thần Nông phải chết!

Giọng nói vừa vang lên, đại thủ ngọn lửa đánh xuống, giống như mãnh thú viễn cổ vươn cự trảo, đánh về phía Nguyên Kiệt.

Nguyên Kiệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt anh ta thay đổi, muốn chạy trốn nhưng anh ta chỉ có tu vi Trúc Cơ, hai chân như dính trên đất dưới cự trảo, không thể nhúc nhích, không thể chạy thoát được.

Nếu không chạy thoát, có khả năng anh ta chết dưới đại thủ ngọn lửa này mất.

Thấy đại thủ ngọn lửa như thiên thạch rơi xuống, mắt Nguyên Kiệt mở to, vội vàng bóp nát ngọc bội bên hông, màn hào quang bao quanh anh ta ở bên trong.

“Bùm…” một tiếng thật to, cả bí cảnh đều rung lên, đại thủ ngọn lửa trực tiếp đè Nguyên Kiệt cộng cả màn hào quang xuống đoạn cầu, ngọn lửa như nham thạch nóng chảy nhanh chóng bao phủ Nguyên Kiệt.

Một lát sau ngọn lửa mất đi, có màn hào quang ở đây, trái lại Nguyên Kiệt không bị hỏa thiêu, nhưng thất khiếu chảy máu hôn mê rồi, bụng vẫn lên xuống chứng tỏ anh ta còn sống.

- Các người còn muốn thử không?

Mạc Phàm không thèm nhìn Nguyên Kiệt, thản nhiên hỏi.

ổ ồToàn thân đám Lam Phi đổ mồ hôi lạnh, không ai dám nói chuyện.

Nguyên Cẩn chỉ bị lôi điện đánh trúng, nếu Nguyên Kiệt không có pháp khí bảo vệ, có khả năng đã thành người chết.

Bọn họ đi lên sẽ có kết cục như Nguyên Kiệt, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Trừ Lam Phi ra, những người khác đều lùi về sau.

Lam Phi nhíu chặt mày, không lùi về sau cũng không nói gì, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm.

- Nếu không dám thử, vậy thì tất cả quỳ xuống đi.

Mạc Phàm thấy không ai trả lời, nhân tiện nói.

- Mạc Phàm cậu chắc chắn muốn gây khó dễ cho Long Hoa Hội chúng tôi sao?

Ánh mắt Lam Phi dữ dằn, nghiến răng trầm giọng nói.

Mạc Phàm nhướn mày, không đợi hắn mở miệng, An Hiểu Hiên hừ lạnh một tiếng xen miệng vào.

- Là các người gây khó dễ cho Mạc Phàm mới phải?

Vạn Thiên Tuyệt không xuất quan, Long Hoa Hội không dám nói gì, Vạn Thiên Tuyệt vừa xuất quan, lập tức phái người tới mời Mạc Phàm đến thủ đô.

Đến bí cảnh này cũng vậy, nếu Mạc Phàm không cứng rắn, chắc chắn bị gây khó dễ là Mạc Phàm.

Bây giờ Mạc Phàm đánh cược thắng, mấy người lại lấy Long Hoa Hội đè ép bọn họ, rõ ràng chính bọn họ gây khó dễ cho Mạc Phàm, còn đẩy trách nhiệm lên người Mạc Phàm.

Cô từng thấy không ít người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ như vậy.

- An Hiểu Hiên, ở đây đến lượt cô xen mồm sao?

Lam Phi lạnh lùng liếc An Hiểu Hiên một cái, trầm giọng nói.

An Hiểu Hiên tức đến mức giậm chân, nhưng không nói gì nữa.

Ở Giang Nam cô không phải là đại tiểu thư nhà giàu có đứng đầu, càng không thể so sánh được với mấy thành viên tạm thời của Long Hoa Hội như Lam Phi.

Mạc Phàm cười khẽ, môi khẽ mở.

- Tôi gây khó dễ với các người, Long Hoa Hội các người làm gì được tôi?

Những lời này vừa vang lên, áp lực cực lớn đè về phía đám Lam Phi.
Advertisement
';
Advertisement