Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Đám Lam Phi nhướn mày, sắc mặt khó coi hơn.

Mạc Phàm có thể tưởng tượng được tình hình bên trong Long Hoa Hội bọn họ được sao, ở Hoa Hạ còn chưa có ai bọn họ không mời nổi.

- Khẩu khí của Mạc tiên sinh quá lớn rồi, trái lại Mạc tiên sinh có thể nói điều kiện, xem Long Hoa Hội chúng tôi mời nổi cậu không.

Lam Phi hơi nhếch miệng, khinh thường nói.

Bỏ ân oán cá nhân sang một bên không nói, nếu Mạc Phàm thật sự đồng ý làm Long Tướng của Long Hoa Hội bọn họ, tiêu phí giá lớn cũng đáng, dù sao gần đây danh tiếng của Mạc Phàm rất lớn, tương lai sẽ không kém Vạn Thiên Tuyệt và Lâm Thiên Nam.

Thu Mạc Phàm làm Long Tướng, như dưỡng con rồng làm chó, chỉ có lợi không có hại với Long Hoa Hội bọn họ.

- Muốn mời tôi phải có 9 viên Long Nguyên, 9 giọt Phượng Huyết, đây là thù lao năm đầu, sau này hàng năm phải nhân 9, các người trả được sao?

Mạc Phàm hỏi.

Khi ở Tu Chân giới, cả Tu Chân giới có không biết bao nhiêu gia tộc nắm giữ mấy tinh cầu, đều không mời nổi hắn cung phụng, chỉ là Long Hoa Hội cũng muốn mời hắn gia nhập, ha ha.

- 9 viên Long Nguyên, 9 giọt Phượng Huyết?

Cho dù là Lam Phi hay những người khác đều đưa mắt nhìn nhau, trợn mắt há miệng.

Long Nguyên và Phượng Huyết đều là thứ trong truyền thuyết, quả thật Long Hoa Hội bọn họ có một viên Long Nguyên, nhưng Mạc Phàm mở miệng lại là 9 viên, còn cộng thêm 9 giọt Phượng Huyết, sau này hàng năm phải nhân 9.

Mạc Phàm đúng là công phu sư tử ngoạm, cho dù là hội trưởng bọn họ muốn mời Mạc Phàm, cũng không lấy được nhiều thứ như thế.

Chỉ trong chớp mắt sắc mặt đám Lam Phi rất khó coi, bọn họ muốn nhân cơ hội nhục nhã Mạc Phàm một phen, kết quả không chỉ không thành công, trái lại còn bị Mạc Phàm tát ngược lại.

Sắc mặt Nguyên Kiệt âm tình bất định, trong mắt hiện lên tàn nhẫn.

- Xem ra Long Hoa Hội chúng tôi không có biện pháp mời Mạc tiên sinh làm Long Tướng rồi, vậy các người còn thất thần làm gì, không thấy sinh mệnh tôi đang bị người ta uy hiếp à, còn không nhanh đánh gãy tay tên này?

Mạc Phàm chỉ thu con châu chấu mà thôi, không nhảy được mấy ngày, anh ta không tin Mạc Phàm đã khiêu chiến với Vạn Thiên Tuyệt, còn dám là kẻ địch với Long Hoa Hội bọn họ nữa.

- A Hào, đánh gãy tay anh ta, tôi muốn nhìn xem những người này đánh gãy tay anh thế nào?

Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng nói.

Bọn họ nghĩ rằng có Vạn Thiên Tuyệt, thì có thể giẫm lên hắn sao?

Cho dù là lão hổ ở đây, rồng nước cũng là rồng, không phải người có thể để đám ruồi bọ Nguyên Kiệt khiêu khích nhiều lần.

Khi nói chuyện hắn vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, khí tức đè lên người bốn Long Tướng.

Sắc mặt bốn Long Tướng khó coi, như gan heo phơi vài ngày, từng đôi mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ kinh ngạc.

- Dạ, Mạc tiên sinh.

A Hào gật đầu.

Không đợi Nguyên Kiệt phản ứng kịp, tay anh ta lấy tốc độ cực nhanh nắm lấy tay Nguyên Kiệt, trên tay hơi dùng lực, tựa như quăng củi đốt.

“Răng rắc…” một tiếng, cánh tay Nguyên Kiệt như mỳ sợi mềm xuống, sau đó cánh tay lay động, nhìn làm da đầu người ta run lên.

“A!” Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết truyền vang trong bí cảnh.

Làm xong những chuyện đó, A Hào ném Nguyên Kiệt xuống đất như chó chết.

- Mạc Phàm, cậu dám làm tôi bị thương, cậu…

Vẻ mặt Nguyên Kiệt hung dữ, giận dữ hét.

Anh ta đường đường là thành viên tạm thời của Long Hoa Hội, đảng thái tử ở thủ đô, đến Giang Nam lần đầu tiên đã bị Mạc Phàm ngược thương tích đầy mình, mặt xám như tro tàn rời đi.

Lần này lại bị đánh gãy tay, anh ta không thể chịu đựng được chuyện này.

- Bây giờ các người muốn hỏi gì, cứ việc hỏi đi.

Mạc Phàm không thèm nhìn Nguyên Kiệt ở trên đất, nhìn chằm chằm đám Lam Phi thản nhiên nói.

Sắc mặt đám Lam Phi lại khó coi, trong mắt chớp lóe lửa giận, không dám làm bừa như trước.

Mạc Phàm dám ra tay với Nguyên Kiệt, đã nói lên Mạc Phàm không để bọn họ vào mắt, vẫn đừng nên trêu chọc Mạc Phàm tốt hơn, dù sao Mạc Phàm không nhảy nhót được mấy ngày, ba ngày sau thu thập Mạc gia cũng không sao.

Đến lúc đó, chỉ sợ không cần bọn họ ra tay, sẽ có không biết bao nhiêu người đối phó với Mạc gia, không cần vội.

ấ ể ế ế ế- Mạc tiên sinh, Nguyên Kiệt bất kính với cậu, cậu xử phạt anh ta chúng tôi không có gì để nói, nhưng nơi này là bí cảnh của Long Hoa Hội chúng tôi, không biết Mạc tiên sinh đến đây làm gì, nếu không có chuyện gì, mời Mạc tiên sinh rời đi.

Lam Phi không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

- Tôi đến đây, cần giải thích với các anh sao?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt hỏi.

Cho dù là hội trưởng Long Hoa Hội đến đây, cũng không có tư cách khiến hắn giải thích, càng không nói đến đám Lam Phi.

- Mạc Phàm, cậu biết cậu đang làm gì không?

Cuối cùng mỹ nữ kia không nhịn được, tức giận quát lớn.

Mạc Phàm không gia nhập Long Hoa Hội bọn họ thì không nói, đánh gãy tay Nguyên Kiệt cũng không nói, đến bí cảnh của Long Hoa Hội bọn họ, còn dám hung hãn như vậy.

- Làm gì sao, vậy tôi nói cho cô biết, trước kia nơi này có thể là của Long Hoa Hội, nhưng từ giờ trở đi không phải, là của Mạc Phàm tôi.

Mạc Phàm khinh thường nói.

Cho dù là cướp đồ của người khác, trên mặt hắn không có một chút gợn sóng.

Cho dù là nơi của Long Hoa Hội thì thế nào, con đường tu luyện vốn là cá lớn nuốt cá bé, cướp được là của mình.

Nếu không có chút giác ngộ đó, chỉ có thể làm thịt cá trên thớt gỗ, mặc người ta xâu xé, huống chi nơi này là bí cảnh của Long Hoa Hội à.

Bí cảnh này không chỉ có linh khí sung túc, chín cái linh trì, còn có trận pháp thông đến Tu Chân giới, là Tinh Trận của Thần Nông Tông, Bạch Nhật Tông và mấy môn phái cùng tu luyện, những chuyện này là hắn đến Thần Nông Tông mới biết được.

Nếu nhất định phải phán thuộc về ai, cũng là đồ của Thần Nông Tông sư môn hắnvà Bạch Nhật Tông, không thuộc về Long Hoa Hội.

- Cái gì?

Đám Lam Phi nhíu mày, sắc mặt thay đổi.

Long Hoa Hội bọn họ phát hiện nơi này từ mấy chục năm trước, linh khí bên trong nồng đậm hiếm có, chỉ có thành cổ dưới đất ở thủ đô mới so được với nơi này.

Mỗi thế hệ thành viên tạm thời của Long Hoa Hội đều có một cơ hội tiến vào bí cảnh tiếp nhận lễ rửa tội, đây là một trong những mục đích bọn họ tới Giang Nam.

Có ai ngờ Mạc Phàm không chỉ tiến vào, còn muốn lấy bí cảnh này làm của riêng.

Trên cả Địa Cầu không tìm được mấy cái như bí cảnh này, sao có thể để Mạc Phàm nói lấy đi là lấy đi.

- Mạc tiên sinh, cậu không thấy mình làm như vậy hơi quá đáng sao?

Lam Phi cau mày nói.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng.

Hắn vốn không có qua lại với Long Hoa Hội, Âu Dương Minh Nhật dựa vào thân phận thành viên của Long Hoa Hội muốn chèn ép Mạc gia hắn.

Hắn vừa từ Mạc Bắc quay về Giang Nam, đám Lam Phi lại đến khiêu khích.

Vạn Thiên Tuyệt khiêu chiến với hắn, đám Lam Phi lại trào phúng.

So với hành động việc làm của Long Hoa Hội, hắn đã nhân từ hơn nhiều.

- Tôi cảm thấy tôi còn làm được nhiều hơn nữa, các người tự mình rời đi, hay là tôi bảo người đưa các người rời đi?

Mạc Phàm lạnh lùng nói, giọng nói như chui từ trong vết nứt vạn năm ra.

- Mạc Phàm, cho dù cậu đạt được bí cảnh này thì thế nào, không có Long Hoa Hội chúng tôi, chắc chắn cậu không thể vào trong bí cảnh, linh khí ở đây so với bên trong bí cảnh, vốn dĩ không đáng nhắc tới.

Mỹ nữ Long Hoa Hội kia lạnh lùng nói.

Nếu bí cảnh này có thể ra vào tùy tiện, đã sớm có người vào rồi.
Advertisement
';
Advertisement