Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Mạc Phàm, một kim này đã muốn giết tôi, quá coi thường Gaia tôi rồi.

Giọng nói lạnh lùng, khàn khàn thốt ra từ miệng trăm Gaia.

- Muốn tôi coi trọng anh, vậy anh phải có bản lĩnh để tôi coi trọng.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Gaia nhíu mày, trong mắt chớp lóe sắc bén.

Chưa một ai hoài nghi bản lĩnh của anh ta, Mạc Phàm cũng không được.

Trong trăm Gaia có người đâm, chặt, chém từng đạo kiếm khí sắc bén ra, kiếm khí giăng đầy trời hình thành một cái võng bao phủ Mạc Phàm.

Có một số người thì ném ra ám khí độc, thậm chí là thi triển pháp thuật.

Trong lúc này trên bầu trời vô cùng rực rỡ, giống như pháo hoa trên không ngày tết, còn mang theo năng lượng khiến tim người ta đập nhanh, khiến người ta líu lưỡi.

Một người có thể biến ra trăm người, thi triển trên trăm loại tấn công khác nhau.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, khóe miệng hơi nhếch lên, bốn chữ như sấm thốt ra từ miệng hắn.

- Nhất Minh, Bách Hoa!

Bốn chữ vừa vang lên, bỗng nhiên cái kim kia run rẩy dữ dội, tựa như không chịu nổi năng lượng bên trong.

Ngay sau đó…

“Bùm” một tiếng, cây kim như máy bay chiến đấu bay với tốc độ siêu âm, mang theo tiếng nổ không khí là bạo âm, tạo nên làn sóng khí bay về phía Gaia.

Đến chỗ nào, mặc kệ là ám khí, kiếm khí, pháp thuật, Gaia cùng với không gian như thủy tinh, hay là đại thủ ấn màu vàng của Vạn Thiên Tuyệt có thể thôi động không gian đều nổ tung, giống như pháo hoa bay lên không rồi tản ra.

“Bùm bùm bùm…”

Tiếng nổ vang lên liên tục, không chỉ có Bạch gia, mọi người gần đó đều có thể nhìn thấy, nhao nhao nhìn lên.

- Đây là gì thế?

- Không phải Bạch gia sắp gả con gái, đang chúc mừng đấy chứ?

Có người nói.

Ngay gần trang viên Bạch gia, người xung quanh không ai không biết.

Bạch gia thường có động tĩnh kinh thiên động địa như vậy, nên bọn họ đã quen rồi.

Trong trang viên Bạch gia, mọi người nhìn bầu trời giống như có trăm pháo hoa nổ tung, hoàn toàn có tâm tình khác.

Một cây kim có thể sản sinh ra uy lực lớn như vậy, đúng là quá đáng sợ.

Cây kim này đi đến đâu, giống như máy bay ném bom chở đầy bom và vũ khí khác, khắp nơi đều bùng nổ điên cuồng.

Đến chỗ nào, chỗ đó là một vùng phế thổ.

- Chuyện này…

Miệng Bạch Kình Thương há to, môi giật giật, mãi mà không nói nên lời.

Ông ta cho rằng Gaia dùng tuyệt chiêu bách sát, chắc chắn giết được Mạc Phàm.

Theo ông ta biết, lúc Gaia trở thành thích khách số một thế giới, cao thủ Thần Cảnh chết trên tay Gaia, cũng thua bởi một chiêu bách sát này.

Ai biết bí pháp có thể sát thần, chỉ là một vùng pháo hoa trong tay Mạc Phàm.

Tuyệt vọng và chua xót xuất hiện trong mắt ông ta.

Sắc mặt hai thái thượng trưởng lão khác và đại trưởng lão tối sầm lại, một đám tựa như khí cầu bị đâm thủng, không còn kiêu ngạo và nham hiểm như trước.

Ở trước mặt Mạc Phàm, bọn họ không có bất luận tư cách gì kiêu ngạo, âm mưu quỷ kế gì đều không có tác dụng với Mạc Phàm, chỉ có cảm giác vô lực.

Cho dù bọn họ là Bạch gia ngàn năm cũng như lớp giấy, bị Mạc Phàm đâm thủng một cách dễ dàng.

Sắc mặt Bạch Tiểu Phi và Triệu Minh Phi lại càng trắng bệch, Triệu Minh Phi đều đặt mông ngồi trên đất, hối hận đến mức ruột tái đi rồi.

Miyamoto Takeshi bị một chưởng của Mạc Phàm đánh vỡ, phân thân của Vạn Thiên Tuyệt đều không lọt vào mắt Mạc Phàm, Cain bị đốt thành tro tàn, Lôi Thần như con rối trước mặt Mạc Phàm, ngay cả Gaia cũng có thể mất mạng bởi một cây kim của Mạc Phàm.

Sớm biết Mạc Phàm lợi hại như vậy, chắc chắn bà ta sẽ đối xử với Bạch Tiểu Tuyết tốt hơn cả con ruột, đánh chết cũng không đối phó Mạc Phàm, nhưng hiện giờ nói gì cũng vô dụng.

Trong không trung đầy pháo hoa rực rỡ, Gaia và Lôi Thần sợ ngây người.

Nhất là Gaia nấp sau lưng Mạc Phàm cách đó không xa, gương mặt lãnh khốc như hàn băng vạn năm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm không tính là cao lớn nhưng có lực uy hiếp rất mạnh, đao trong tay động vài cái, cuối cùng vẫn không ra tay.

Anh ta thành thích khách số một hơn 10 năm, tuy 10 năm còn chưa phá chướng ngại cuối cùng để đến bình cảnh, nhưng đã cách Thần Cảnh rất gần rồi.

Thực lực như vậy, vậy mà không bằng một tiểu tử Hoa Hạ mới tu luyện hơn 1 năm.

Anh ta có cảm giác chỉ cần anh ta ra tay, người chết sẽ là anh ta, không phải Mạc Phàm.

Trong mắt anh ta chớp lóe dữ dằn, không quản hư ảnh bùng nổ trên bầu trời, bóng dáng anh ta như cá chìm vào trong nước, nhanh chóng ẩn vào trong không gian.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng.

- Gaia, anh cảm thấy anh không ra tay, là có thể sống tiếp được sao?

ắ ầ ế ể ầ ắHắn tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết, Gaia có thể tưởng tượng được thần niệm của hắn sao.

Hiện giờ cả Giang Nam đều nằm trong mắt hắn, cho dù trốn vào hư không, hay che giấu hơi thở, cho dù là sống hay là chết, đều không thoát khỏi mắt hắn, Ẩn Nặc Thuật của Gaia, còn chưa đến mức thoát khỏi mắt hắn.

Mạc Phàm vừa nói xong, Gaia còn lại trên bầu trời tự nổ, cây kim mang guy lực bạo thiên diệt địa biến mất trong hư không.

Khi xuất hiện lần nữa đã đến vùng không gian Gaia vừa biến mất.

Cây kim lùi về sau, trực tiếp đâm phá không gian chui vào bên trong.

Trong không gian lập tức vang lên tiếng Gaia hổn hển quát, tiếng vang không dứt bên tai.

- Mạc Phàm, Thứ Thần tôi chỉ lấy tiền làm việc, cậu có cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy không?

Anh ta trốn tránh như vậy, vậy mà vẫn nằm trong phạm vi cảm ứng của Mạc Phàm.

Anh ta có cảm giác mình là con thỏ trong thảo nguyên, Mạc Phàm là thần chủ của vùng thảo nguyên này.

Moria thành nô lệ của Mạc Phàm, nếu anh ta chết, Thứ Thần thật sự xong rồi.

- Thứ Thần các anh có thể tiếp nhận nhiệm vụ, nhưng không nên tiếp nhận nhiệm vụ về Mạc gia tôi, càng không nên ra tay với Mạc gia tôi, các người đã tới diệt Mạc gia tôi, vì sao tôi không thể đuổi tận giết tuyệt Thứ Thần anh, tử!

Mạc Phàm trầm giọng nói.

“Bùm!” một tiếng, không gian cách đó không xa như thủy tinh bị đập nát.

Cây kim đâm thủng Gaia, bay từ trong ra.

Cây kim bay thẳng lên trời, bay đến nơi cách trăm mét.

- Khai!

Mạc Phàm khẽ quát.

Trên kim kiếm tỏa ra ánh sáng màu vàng, vẻ mặt Gaia thống khổ bị bao phủ bên trong.

“Bùm!” Gaia như pháo hoa cuối cùng nổ tung trong không trung, lóe sáng kim quang rơi xuống.

Tử vong, ánh sáng rực rỡ mà mỹ lệ.

- Ông còn gì muốn nói?

Mạc Phàm nhìn Lôi Thần bị hút trong tay hắn, thản nhiên hỏi.

Bắp thịt trên mặt Lôi Thần co rúm, mắt đảo liên tục khó mà tin một màn này.

Gaia đã chết, ông ta không có khả năng sống sót rồi.

- Mạc đại sư tha mạng!

Mãi một lúc sau Lôi Thần mới gian nan nói ra mấy chữ.

“A…!” Mạc Phàm khẽ lên tiếng, tay khẽ động, điện quang đại phóng.

“A!” Tiếng kêu như heo bị chọc tiết truyền từ miệng Lôi Thần ra, bóng dáng lôi điện hóa của Lôi Thần biến mất vào trong lòng bàn tay Mạc Phàm, biến mất không thấy.

Năm ngón tay Mạc Phàm nắm chặt, lôi quang chui vào trong tay hắn, tay lại buông ra, không để lại thứ gì.

Trong trang viên Bạch gia lại lặng ngắt như tờ lần nữa, không có tiếng sấm, không có tiếng nói chuyện, ngay cả tiếng gà kêu chó sủa cũng không có, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch thình thịch”, vang lên liên tục.
Advertisement
';
Advertisement