Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Giọng nói này không to, nhưng truyền vào tai tất cả người Bạch gia

Ở đây, sắc mặt tất cả người Bạch thay đổi.

- Lại có người tới cướp phụ nữ Bạch gia chúng ta sao?

- Tiểu tử, người dị quốc bên ngoài là cậu dẫn đến sao?

Đại trưởng lão khẽ híp mắt, chất vấn.

Rõ ràng giọng nói kia không phải của người Hoa.

Mạc Phàm cười khẽ, Mạc Bắc La gia còn mạnh hơn Bạch gia không ít, mình hắn đủ diệt La gia rồi, huống chi là Bạch gia?

- Đối phó các người, một mình tôi dư dả, cần dẫn nhiều người tới làm gì?

- Tiểu tử, cậu chết đến nơi rồi còn dám mạnh miệng, cậu cho rằng có những người khác ra tay với Bạch gia tôi, cậu sẽ có cơ hội dẫn Tiểu Tuyết đi sao, mơ tưởng?

Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, dời mắt nhìn thái thượng trưởng lão, biểu cảm âm lệ lập tức trở nên cung kính.

- Thái thượng trưởng lão, tránh để tiểu tử này thừa dịp hỗn loạn dẫn Tiểu Tuyết rời đi, hay là chúng ta giết tiểu tử này trước?

- Giết tiểu tử này trước đã, rất có khả năng tiểu tử này cùng phe với người dị quốc bên ngoài.

- Không sai, không thể tin tưởng tiểu tử này, cho dù không giết đi, cũng phải chém đứt tay chân cậu ta trước.

...

Đại trưởng lão mới mở miệng, không ít người Bạch gia mới đứng dậy nói tiếp, người sau tuyệt tình hơn người trước.

- Thái thượng trưởng lão, Tiểu Phàm ca không có khả năng cùng phe với người bên ngoài, cháu tin tưởng anh ấy.

Bạch Tiểu Manh lấy hết dũng khí nói.

Mạc Phàm là Mạc đại sư, đâu cần cấu kết với người dị quốc, cho dù Mạc Phàm không phải Mạc đại sư, cô tin Mạc Phàm cũng không phải người như thế.

- Cháu tin tưởng cậu ta, chúng tôi dựa vào cái gì tin tưởng cháu đây, nha đầu ăn cây táo, rào cây sung này.

Hai tay mỹ phụ vòng quanh bộ ng ực to, liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Manh một cái, lạnh lùng nói.

Khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Manh đỏ bừng, có chút luống cuống.

Cứ tiếp tục như vậy, ra tay là chuyện không thể tránh khỏi.

- Bà không họ Bạch, thì có tư cách gì nói tôi?

Mỹ phụ lập tức nhíu mày, tựa như chim ưng bị xúc phạm, cánh giang rộng ra.

- Thái thượng trưởng lão, ông thấy rồi đó, tiểu nha đầu này vì bảo vệ dã tiểu tử kia, lại dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi nghĩ không lâu sau phụ nữ Bạch gia chúng ta sẽ bị dã tiểu tử này mê hoặc mất.

Mỹ phụ phẫn nộ nói.

Một đám người đều nhìn về phía thái thượng trưởng lão, đợi thái thượng trưởng lão lựa chọn.

Một lát sau, lúc này thái thượng trưởng lão mới mở miệng.

- Mặc kệ cậu ta có phải cùng phe với người dị quốc bên ngoài hay không, cậu ta đều đã đánh chủ ý với phụ nữ Bạch gia chúng ta, hiện giờ tôi sẽ không giết cậu, nhưng cậu mở to hai mắt mà xem, rốt cuộc cậu chênh lệch với Bạch gia chúng tôi bao nhiêu, phụ nữ Bạch chúng tôi vốn dĩ không phải người như cậu có thể lấy.

Trong mắt thái thượng trưởng lão chớp lóe tinh quang, trầm giọng nói.

Không phải tiểu tử này rất kiêu ngạo sao, gi ết chết cậu ta thì lợi cho cậu ta quá.

Vậy để cậu ta nhìn xem trời rất cao đất rất dày, thực lực của Bạch gia bọn họ kinh khủng cỡ nào, khiến tiểu tử này chết tâm phục khẩu phục đi.

- Nếu các ông tránh ra, hơn nữa sẽ không tìm bọn họ gây phiền phức, tôi có thể giúp các ông giải quyết phiền phức này.

ểMạc Phàm chỉ vào đám Bạch Tiểu Hàn nói.

Hiện giờ cả Giang Nam đều nằm trong mắt hắn, hắn nhắm mắt lại đều có thể biết được người đến là ai, những người này không phải người đám Bạch gia có thể đối phó.

Tuy người Bạch gia rất đáng chết, nhưng dù sao cũng là người nhà của Tiểu Tuyết.

Nếu bọn họ đồng ý cúi đầu, hắn không ngại giúp đỡ diệt những người kia.

Thái thượng trưởng lão hơi nhếch miệng, nở nụ cười.

Người Bạch gia khác cũng bắt đầu cười theo, giống như nghe được một chuyện rất buồn cười.

Bạch gia bọn họ cần Mạc Phàm diệt kẻ địch giúp, vậy Bạch gia bọn họ vô dụng cỡ nào?

Người mà tiểu tử này có thể đối phó được, Bạch gia bọn họ đều có thể đối phó, người mà tiểu tử này không thể đối phó, bọn họ vẫn có thể, bọn họ cần Mạc Phàm giúp à?

- Tiểu tử, cậu vẫn nên ở đây đợi chết đi, chuyện của Bạch gia chúng tôi, cần cậu nhúng tay sao?

Đại trưởng lão khinh thường nói.

- Vấn Phong, Vô Thành hai cháu coi chừng tiểu tử này, đừng để cậu ta chạy mất, những người khác theo tôi nhìn xem, rốt cuộc là ai lớn mật như vậy, dám động vào Bạch gia chúng ta?

Thái thượng trưởng lão rút trượng gỗ cắm trên đất ra, xoay người đi đến cửa bí cảnh, một đám người Bạch gia cũng theo sau ông ta ra khỏi bí cảnh.

- Tiểu tử, coi như vận khí của cậu tốt, thái thượng trưởng lão lại để cậu sống lâu một lát, đi thôi, để cậu chết một cách minh bạch..

Đại trưởng lão lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, nói.

Mạc Phàm lắc đầu, không để ý đến đại trưởng lão.

Ở trong mắt ông già này hắn như thịt cá nằm trên thớt gỗ, nhưng ở trong mắt hắn ông già này chỉ là con kiến dưới chân hắn, chẳng qua ông già này không biết mà thôi.

Mạc Phàm nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Bạch Tiểu Tuyết, hắn nhíu mày.

- Chúng ta đi ra xem một chút đi.

Đa số đàn ông Bạch gia không có nhân tính, nhưng tính cách của phụ nữ Bạch gia đều không tệ lắm, ví dụ như Tiểu Tuyết, Tiểu Hàn, Tiểu Manh vân vân.

Hắn có thể rời đi bất cứ lúc nào, không cần phải vội.

- Dạ.

Tiểu Tuyết liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy cảm kích, khẽ gật đầu.

- Chúng ta đi.

Mạc Phàm nắm tay Bạch Tiểu Tuyết, thản nhiên đi đến quang môn.

Khi đi ngang qua Bạch Vô Thành, Bạch Tiểu Tuyết liếc mắt nhìn Bạch Vô Thành một cái, trong mắt cô hiện lên vẻ phức tạp.

Hai người đi qua quang môn, ra khỏi bí cảnh.

Sắc mặt Bạch Vô Thành khẽ đổi, tay không tự chủ nắm chặt lại, do dự bất định.

- Ba người cũng đi cùng đi, đợi thu thập dã tiểu tử kia, xem thái thượng trưởng lão xử lý ba người thế nào.

Đại trưởng lão liếc mắt nhìn đám Bạch Tiểu Hàn một cái, lạnh lùng nói.

Lông mày ba người nhíu lại, cũng rời khỏi bí cảnh theo.

Mọi người đi qua quang môn ở lương đình, xuất hiện trên đảo nhỏ trong hồ.

Chỉ thấy trên không Bạch gia, Hộ Trang Đại Trận đã mở ra, cả trang viên được một tầng thủy tinh chớp loé kinh văn bao phủ.

Bốn phía lồng thủy tinh, mỗi góc có một người mặc y phục dạ hành, sau lưng là trường kiếm quỳ một gối xuống, một tay dựng thẳng hai ngón niệm thần chú, tay còn lại ấn lên màn hào quang.

Chỗ tay bọn họ tiếp xúc với màn hào quang, có trận pháp hình như đóa hoa tứ giác xuất hiện.

Mỗi một đóa tứ giác bắ n ra một đạo đường cong như dây, trong đó hai nhánh nối với đồ án của hai người bên cạnh, vòng quanh chiếu sáng tạo thành một đóa hoa tứ giác to.

Một nhánh khác dọc theo màn hào quang cắm xuống đất, một nhánh cuối cùng thì đi về phía trung tâm.

Giữa mỗi đồ án đóa hoa tứ giác, sẽ có một chữ triện cổ: Binh, Đấu, Huyền, Trận.

Giữa Hộ Trang Đại Trận, một người đàn ông trung niên mặc trang phục Nhật quốc, trên đầu có cột tóc, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lãnh khốc đứng ở trên không, nhìn đám người Bạch gia dưới chân.

Phía sau ông ta là một đại đao to hơn đao võ sĩ bình thường, trường kiếm khí năm trượng trên đao như thiên đao trôi nổi trên không, đao khí nuốt nhả bất định, giống như sẽ chém xuống bất cứ lúc nào, nhìn làm lưng người ta phát lạnh.

Dưới chân người đàn ông, bốn trận pháp b ắn ra vây thành một trận pháp to hơn Hoa Tứ Giác trận pháp.

Năm Tứ Giác Hoa Trận tạo thành một đại trận, bao trọn trận pháp của Bạch gia ở bên trong.

- Người Nhật quốc, chẳng lẽ là nhà Miyamoto kiếm đạo thế gia ở Nhật quốc?

Có người nhìn trang phục võ sĩ Nhật quốc trên người người kia, kích động nói.

Mấy ngày hôm trước nhà Miyamoto đến Bạch gia cầu hôn, Miyamoto Kawa mất tích một cách kỳ lạ, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, chắc chắn là nhà Miyamoto đến báo thù.

Võ sĩ kia thấy đám Mạc Phàm đi ra, trong mắt chớp lóe ánh sáng lạnh.

- Bạch gia Hoa Hạ, tôi cho các người suy nghĩ một phút, sau một phút nếu không giao tất cả phụ nữ Bạch gia ra đây, Đại Kiếm Hào nhà Miyamoto tôi sẽ khiến Bạch gia các người trở thành lịch sử.

Giọng nói trầm thấp mang theo áp lực vô hình đè về phía mọi người.
Advertisement
';
Advertisement