Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Biệt viện xây trên một hồ nhỏ, theo phong cách kiến trúc cổ, ngói tường màu đỏ thắm, rường cột chạm trổ, nhìn có vẻ cố kính.

Diện tích cũng không lớn, chỉ khoảng gần 200 mét vuông, nhỏ hơn bí cảnh trong trang viên Mạc gia, nhưng tinh xảo hơn.

Mạc Phàm còn chưa tiến vào biệt viện, một giọng nói chanh chua truyền từ trong ra.

- Tôi nói này Tiểu Tuyết, nha đầu chết tiệt này, tiểu tử tên Mạc Phàm có gì tốt, muốn bối cảnh không có bối cảnh, muốn thực lực cũng không có thực lực, tôi nghe nói bộ dạng cũng không đẹp trai, cô thích cậu ta ở điểm gì?

Người nói chuyện là một mỹ phụ hơn 30 tuổi, có vài phần tương tự Tiểu Tuyết, gương mặt tinh xảo trang điểm rất đậm, làm cho người ta có cảm giác diêm dúa loè loẹt, mặc trên người bộ lễ phục màu đen dán sát, lộ ra dáng người nóng bỏng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.

Mỹ phụ này ngồi bên bàn đá dưới tàng cây bên hồ ngoài cửa biệt viện, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt đều là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Bên cạnh và phía sau có nha hoàn đang đứng, một người đang bưng trà rót nước, một người đang đấm vai cho mỹ nữ này.

Trên vị trí đối diện mỹ phụ này, Tiểu Tuyết xõa mái tóc dài như thác nước ra sau lưng, trên người mặc chiếc áo phông màu trắng, phía dưới là quần bò màu lam bó sát phá cách, trên chân là đôi giày bệt màu trắng, lộ ra mắt cá chân trắng như tuyết.

Một tay Tiểu Tuyết nâng má thơm, tay còn lại đang nghịch một hư ảo màu trắng với vẻ đầy hứng thú, trên khuôn mặt tuyệt mỹ không chỉ không có một chút lo lắng, trái lại còn hơi cười nhạt.

Hư ảnh này là thuật pháp trên cái nhẫn Mạc Phàm đưa cho cô, cô nghiên cứu một khoảng thời gian mới phát hiện, hư ảnh này không những có thể biến to, cũng có thể nhỏ đi, thậm chí có thể béo lên, giống như là da người.

Mỹ nữ thấy Tiểu Tuyết không có một chút phản ứng, lông mày nhíu lại, lộ ra một chút bất mãn.

- Tiểu Tuyết, cô nghe thấy tôi nói không, tôi là mẹ kế của cô, những chuyện tôi làm đều vì tốt cho cô, nếu tôi trẻ hơn 10 tuổi, tôi nhất định sẽ gả cho vương tử Carter, nếu mẹ ruột cô còn sống, chắc chắn sẽ nghĩ như tôi, vương phi của Thần Điện, không phải ai muốn cũng làm được, sau này sẽ là điện chủ phu nhân của Thần Điện, cả Địa Cầu không có mấy người được như cô đâu.

Lông mày Tiểu Tuyết nhíu lại, trong mắt hiện lên chút dị sắc, lập tức khôi phục như thường.

Cô vẫn không để ý đến mỹ phụ này, tiếp tục trêu đùa hư ảnh màu trắng kia, hư ảnh màu trắng vụng về ngã xuống trên đầu ngón tay cô.

Mỹ phụ nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng, cuối cùng không ngồi yên được nữa.

Bà ta đến đây khuyên bảo Bạch Tiểu Tuyết hơn hai tiếng rồi, đã uống ba bình trà, từ đầu đến cuối Bạch Tiểu Tuyết không nói một chữ nào, bà ta sắp tức đến chết rồi.

- Nha đầu chết tiệt kia, cô cố ý giả ngây giả dại với tôi có phải không, cô đã không nghe lời tôi, vậy tôi không khuyên cô nữa, dù sao mặc kệ cô có đồng ý hay không, cô đều khó có khả năng ở bên cạnh tiểu tử tên Mạc Phàm kia, cho dù cậu ta là Mạc đại sư cũng không có khả năng, ngày mai Thần Điện sẽ phái người tới đón cô, chuyện này đã không thể thay đổi.

Mỹ phụ hổn hển nói.

Bà ta tiếp xúc với Tiểu Tuyết không phải ngày một ngày hai, hiểu rất rõ tính cách của Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết không muốn nói chuyện với bà ta, bà ta lãng phí võ mồm thế nào cũng vô dụng.

Dù sao bà ta chỉ làm theo trình tự, để người ta biết bà ta suy nghĩ cho Bạch Tiểu Tuyết, không hơn, Bạch Tiểu Tuyết sống hay chết bà ta mặc kệ.

- Cô cứ ở đây nghĩ đến tên hai lúa của mình lần cuối đi.

Mỹ phụ cười lạnh lùng, cuối cùng nói thêm một câu rồi muốn rời đi.

Lúc này, Mạc Phàm đi qua quang môn tiến vào.

Hắn nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía mỹ phụ kia.

- Ai nói Tiểu Tuyết không có khả năng ở bên cạnh tôi?

Nghe thấy giọng Mạc Phàm, mắt Tiểu Tuyết mở to, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nơi phát ra âm thanh, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra tươi cười kích động.

Ngay sau đó, cô đứng dậy rời khỏi ghế đá, nhìn Mạc Phàm như vợ nhìn chồng đi xa trở về.

Hư ảnh màu trắng nhanh chóng biến về bộ dạng bình thường, ở sau lưng Tiểu Tuyết.

Mạc Phàm đến Mạc Bắc không biết lúc nào mới quay trở về, dù sao La gia Mạc Bắc không dễ tìm, cũng không dễ đối phó như vậy.

Ngày mai Thần Điện sẽ phái người tới đón cô, đưa cô đến Châu Âu.

Cô vốn tưởng rằng sẽ không thể gặp Mạc Phàm nữa, ai biết Mạc Phàm lại xuất hiện trong bí cảnh của Bạch gia lúc này, cô có cảm giác không chân thực giống như đang nằm mơ.

Hai dòng nước mắt kìm nén lâu như vậy, cuối cùng không nhịn được chảy từ hai gò má cô xuống.

Bị người thân nhất coi là công cụ đưa cho người mình chưa gặp bao giờ, là ai đều không vui vẻ, huống chi cô đã có người mình thích.

Mạc Phàm nhìn Tiểu Tuyết ch ảy nước mắt, trong chớp mắt ánh mắt lại rét lạnh vài phần, giống như bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, sắc bén bắ n ra bốn phía.

Kiếp trước hắn khiến Tiểu Tuyết thương tâm, một đời này còn khiến Tiểu Tuyết đau lòng.

Từ khi trọng sinh tới nay, hiếm khi hắn tức giận như vậy.

- Đi theo anh, anh muốn xem gan Bạch gia lớn đến đâu, vậy mà dám bắt nạt người phụ nữ của anh.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Thôi, em chỉ bị hạt cát bay vào mắt, chúng ta đi thôi?

Bạch Tiểu Tuyết vùi đầu vào lòng Mạc Phàm nói.

Cô biết thân phận của Mạc Phàm, Mạc Phàm trở về từ Mạc Bắc nhanh như vậy, chắc chắn La gia không còn tồn tại.

Nếu Mạc Phàm ra tay với Bạch gia, Bạch gia sẽ không khá hơn La gia chỗ nào.

Quả thật Bạch gia tuyệt tình với cô, điều này làm cô vô cùng tuyệt vọng, nhưng nơi này là nơi cô sinh ra.

Mạc Phàm khẽ thở dài một cái, Tiểu Tuyết quá thiện lương rồi.

- Chúng ta đi, từ nay về sau, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện bắt nạt em.

Mạc Phàm nheo mắt nói.

Tiểu Tuyết ôm chặt lấy Mạc Phàm, không nói gì, khóe mắt có nước mắt chảy ra.

Một lát sau, lúc này cô mới mở miệng.

- Chúng ta đi thôi, em hơi đói, chúng ta đi ăn mỳ, gọi cả Hiên Hiên nữa.

Tiểu Tuyết cố nặn ra tươi cười vui vẻ, khàn khàn nói.

Mạc Phàm đáp lại, muốn dẫn Tiểu Tuyết rời đi.

- Đứng lại, ở đâu ra xú tiểu tử dám xâm nhập vào bí cảnh của Bạch gia, còn muốn mang đại tiểu thư Bạch gia chúng tôi đi nữa, tôi thấy cậu ăn tim gấu mật hổ rồi?

Mỹ phụ thấy Mạc Phàm muốn dẫn Tiểu Tuyết rời đi, lạnh lùng nói.

- Ngày mai người của Thần Điện sẽ tới đón Tiểu Tuyết, mối lo của Bạch gia sẽ được giải quyết, sao có thể để một người không rõ lai lịch mang Tiểu Tuyết đi?

Mạc Phàm nhíu mày, liếc mắt nhìn mỹ phụ một cái, trong đáy mắt giống như có ngọn lửa thiêu đốt.

- Bây giờ tôi rất muốn giết người, nhất là họ Bạch, hay là người liên quan đến họ Bạch, tôi khuyên bà nên ngậm miệng tốt hơn, có lẽ bà có thể sống thêm một khoảng thời gian.

Mạc Phàm trầm giọng nói.

- Còn nữa, cho dù có một vạn người như bà, cũng không ngăn được tôi, bà nên cút càng xa càng tốt, còn dám nói một chữ, tôi sẽ khiến bà vĩnh viễn không nói được.

Mỹ phụ bị Mạc Phàm nhìn chăm chú, thân thể không tự chủ được run rẩy lên.

Bị một tiểu tử chưa tới 20 tuổi nhục nhã như vậy, rõ ràng là bà ta rất tức giận, nhưng vẫn không thể nói được một chữ, thậm chí ngay cả ngón áp út cũng không nhúc nhích được.

Lúc Mạc Phàm sắp dẫn Bạch Tiểu Tuyết rời khỏi bí cảnh, một giọng nói như sấm rền truyền từ ngoài vào.

- Tiện nội [ Đây là xưng hô với vợ mình ] không đủ, vậy cộng thêm chúng tôi thì sao?

Giọng nói này vừa vang lên, sắc mặt Bạch Tiểu Tuyết lập tức khó coi.
Advertisement
';
Advertisement