Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Yết hầu của Tiền Ngọc Dân động vài cái, không ngừng nuốt nước miếng.

Sắc mặt Vương Tử Hoa trắng bệch, nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin, lại nhìn Đường Long.

Phân lượng những lời này nặng biết bao nhiêu, sao ông ta có thể không biết?

- Long ca, anh có nhầm lẫn gì không?

Mạc Phàm còn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể là tiểu sư đệ của Đường Long được?

- Vừa rồi tôi không nghe rõ ông nói gì, ông lặp lại lần nữa.

Một tay Đường Long giơ lên, lạnh giọng hỏi.

Khóe miệng Vương Tử Hoa giật giật, đâu dám hỏi lại, trong lòng không yên, đắc ý trên mặt biến mất không còn, thay vào đó là một vùng mây đen.

- Cha, cha xem làm sao bây giờ?

Mạc Phàm cười nói với cha.

Tạm thời hắn vẫn chưa chuẩn bị nói rõ tất cả mọi chuyện với cha mẹ, Đường Long đã suy nghĩ cẩn thận thân phận cho hắn là sư đệ của anh ta, còn sư phụ sao, chỉ sợ không có mấy người đi sâu tìm hiểu.

Sư huynh của y tiên bất tử, dù thế nào đều là Đường Long buôn bán lời chiếm tiện nghi của hắn, nhưng giải thích như vậy cha sẽ dễ dàng tin tưởng hơn, hắn cũng không nói gì thêm.

Loại việc nhỏ này, hắn căn bản không để tâm.

Cha Mạc Phàm nghe thấy giọng của Mạc Phàm, lúc này mới phản ứng kịp.

Trong lòng ông tò mò không thua gì đám người Vương Tử Hoa, nhưng ông cũng biết đây không phải lúc hỏi Mạc Phàm những chuyện này, tâm tình bình phục lại, trầm giọng nói:

- Vương tổng, tôi và Tiểu Phàm uống hơn 200 chén rượu, 1 chén của tôi 1 vạn, 1 chén của Tiểu Phàm 2 vạn, ông chỉ đưa tôi 5 vạn tệ, có thể như vậy sao?

- Hơn 200 chén?

Đường Long nhìn đống vỏ chai rượu bên cạnh Mạc Phàm, khoảng chừng có 16 bình, nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Vương Tử Hoa, ông thật to gan, tiểu sư đệ của ông đây mà cũng dám lừa, còn lừa bọn họ uống nhiều rượu như vậy, ông không muốn sống nữa đúng không?

Cha Mạc Phàm nói Vương Tử Hoa không có cảm giác gì, Đường Long nói làm thân thể ông ta run lên.

Ông ta tìm Đường Long giúp sang sổ nợ, cũng tìm Đường Long giúp cần sang sổ.

Lúc trước có Địa Đầu Xà không chịu trả tiền ông ta, ông ta mang 100 vạn đến tìm Đường Long, Đường Long sai người đập nát từng ngón tay một của Địa Đầu Xà kia, đập đến ngón thứ ba Địa Đầu Xà kia liền mang tiền bạc và khế ước mua bán nhà ra.

Bây giờ đến lượt ông ta rồi sao?

- Quốc Hoa, ông cho tôi chút thời gian, tiền tôi nợ ông tôi sẽ trả lại ông hết trong mấy ngày, với giao tình vài năm của chúng ta, ông còn không tin tôi sao?

Lần này không có đám người kia phụ họa nữa, đám Tiền Ngọc Dân câm như hến, ngồi ở một bên không dám lên tiếng nữa.

Cha Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, cười cười.

Cũng may đột nhiên có thêm Đường Long đến giúp đỡ, nếu không chắc chắn hôm nay ông và Mạc Phàm ôm hận xong việc.

- Trái lại tôi rất muốn tin, nhưng có thê tin sao?

- Tôi không thể lập tức lấy ra hơn 500 vạn được, chỗ của tôi chỉ có chi phiếu 100 vạn, là nợ tôi vừa lấy được, ông cầm lấy trước đi, số còn lại một tuần sau tôi nhất định sẽ đưa cho ông.

Vương Tử Hoa vội vàng lấy một tờ chi phiếu trong túi ra, ăn nói khép nép.

Cha Mạc Phàm lấy chi phiếu, ông cũng từng nhận loại chi phiếu này rồi, nhìn xem sẽ biết là thật hay giả, chi phiếu này là thật, lúc này mới yên tâm không ít.

- Còn lại 423 vạn, ông chắc chắn trong một tuần sẽ đưa qua sao?

- Trả, chắc chắn sẽ trả, tôi lấy nhân cách của tôi ra đảm bảo.

Vương Tử Hoa thề son sắt nói, trong mắt lại lóe lên ánh sáng.

Cha Mạc Phàm không để ý tới ánh mắt của Vương Tử Hoa, lông mày giãn ra.

- Tôi lại tin tưởng ông một lần.

- Trả, nhất định sẽ trả.

Trong lòng Vương Tử Hoa vui vẻ, Mạc Quốc Hoa này còn rất dễ lừa gạt.

Ông ta cũng không tin mỗi lần Đường Long đều đi theo, cho dù mỗi lần Đường Long đều đi theo, ông ta cũng có biện pháp trốn nợ.

Mạc Phàm thở dài, cha đúng là quá mềm lòng.

Kiếp trước thiếu chút nữa Vương Tử Hoa này muốn mạng của ông, còn trộm đi tất cả giấy nợ, không duyên cớ bị người ta nợ hơn 500 vạn, nhưng không có chứng cứ.

Cha cầm 100 vạn tạm tha cho người này, đúng là quá tiện nghi cho Vương Tử Hoa.

Hắn vừa định mở miệng, Đường Long lấy chi phiếu và bút ra, viết lên chi phiếu, hào phóng đưa cho cha Mạc Phàm.

- Mạc lão tiên sinh, nếu ông tin Đường Long tôi, ông cứ bán nợ nần gốc cho tôi, tờ chi phiếu này ông cứ cầm lấy đi, trên đó có 430 vạn, thừa xem như là lợi tức.

Sắc mặt Vương Tử Hoa lập tức trầm xuống, âm trầm có thể vặn ra nước.

Nếu cha Mạc Phàm bán nợ cho Đường Long, chẳng khác nào ông ta thiếu nợ Đường Long, nợ tiền cha Mạc Phàm ông ta dám trốn đi một khoảng thời gian, nợ tiền của Đường Long, đợi ông ta quay về thành phố Đông Hải chắc chắn không còn tất cả tài sản.

- Chuyện này…

Cha Mạc Phàm sửng sốt, được Đường Long gọi là Mạc lão tiên sinh, làm ông có chút không quen.

Tuổi Đường Long không kém ông nhiều lắm, nhưng địa vị thì không chỉ kém một chút, nghe nói cục trưởng cục cảnh sát cũng không làm gì được anh ta.

Khi ông ta mở xưởng dược, tặng quà cho Đường Long, người ta còn không thèm nhìn lấy một cái, bây giờ thì?

Do dự một lát, cha Mạc Phàm nhìn về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhíu mày, Đường Long mua nợ nần nhà hắn, chuyện này thì Đường Long chưa từng nói với hắn.

Nhưng rất rõ ràng đây là muốn bày tỏ với hắn, sao hắn có thể không hiểu.

Đối với cha hắn mà nói có thể là cầu còn không được, nhưng đây chỉ là một việc nhỏ với Đường Long.

Hơi nghĩ một lát, hắn liền gật đầu.

- Được rồi, cảm ơn Long ca, anh nhận những giấy nợ này đi.

Cha Mạc Phàm cười nhận lấy chi phiếu, lấy giấy nợ ra đưa cho Đường Long.

- Mạc lão tiên sinh, không thể gọi tôi là Long ca được, tôi và Tiểu Phàm là sư huynh đệ, ông gọi tôi như vậy bối phận sẽ rối loạn mất.

Đường Long thoải mái nói.

Mạc Phàm còn nhỏ tuổi đã cầm thẻ của Tần gia, bất luận y thuật hay là võ thuật đều không có giới hạn, tất nhiên anh ta không thể đánh mất cơ hội làm thân được.

Một câu này vừa nói ra, mặt đám Vương Tử Hoa lại đen vài phần.

Nếu Đường Long không có quan hệ với tên nhóc này, với thân phận của Đường Long, sao có thể khách sáo với Mạc Quốc Hoa như vậy?

- Được rồi, vậy cậu cũng đừng gọi tôi là Mạc lão tiên sinh nữa, nếu cậu tôn trọng tôi, gọi tôi là Quốc Hoa được rồi.

Cha Mạc Phàm hơi xấu hổ cười nói.

Tuy ông tràn đầy nghi ngờ, nhưng cuối cùng tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.

Nhìn thấy lông mày cha giãn ra, Mạc Phàm cũng cười.

- Không thành vấn đề, đúng rồi, tôi nghe nói ông có một xưởng dược, có rảnh chúng ta cùng ngồi ăn bữa cơm bàn chuyện hợp tác nhé?

Đường Long cười nói.

- Tạm thời không có biện pháp hợp tác với nhau, xưởng dược nhà chúng tôi bị người ta chiếm lấy không trả.

Mạc Phàm lạnh lùng nhìn về phía Tiền Ngọc Dân.

- Người nào lớn mật như vậy.

Đường Long thay đổi sắc mặt, kêu lên.

Tiền Ngọc Dân lập tức đầm đìa mồ hôi, gương mặt vốn đã trắng bệch, bây giờ càng không còn chút máu.

- Tôi quay về sẽ trả, tôi quay về sẽ trả.

Đường Long liếc mắt nhìn Tiền Ngọc Dân một cái, liền nhận ra được.

Nhà làm buôn bán thuốc, có chút thế lực ở dưới chợ một huyện của thành phố Đông Hải, nhưng trong mắt anh ta căn bản không đáng nhắc tới.

Đường Long kéo Tiền Ngọc Dân lại gần, tát bốp bốp hai cái, lạnh lùng nói:

- Tốt nhất là ông nên lập tức trả lại xưởng cho Mạc gia, nếu không thì Tiền gia các ông đợi tôi tự mình đến cửa đi.

Tiền Ngọc Dân bị tát mạnh hai cái, cũng không dám phản kháng, còn bị dọa nói chuyện không lưu loát.

- Tôi… Tôi sẽ… Gọi điện thoại, trả lại cho Mạc gia.

- Đố ông dám không trả đấy.

Đường Long ném Tiền Ngọc Dân xuống đất như ném chó.

- Long ca, vậy có phải chúng tôi có thể rời đi rồi không?

Vương Tử Hoa nơm nớp lo sợ hỏi.

Hôm nay nhất định là bọn họ xui xẻo, vẫn nên nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.

- Hừ, đánh người ta nói câu xin lỗi là được, tiền bạc của nhà tiểu sư đệ tôi, cứ trả tiền như vậy thôi, đi cũng được, các người uống hết số rượu này rồi là có thể cút.

Đường Long hừ lạnh một tiếng nói.

Anh ta vỗ tay, mấy đại hán áo đen chuyển mấy bình rượu trắng đi vào.

Tổng cộng có 16 bình, giống bình mà cha con Mạc Phàm uống.
Advertisement
';
Advertisement