Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Ở nơi xa, mặt đám Hứa Bình tái mét, mắt mở to.

Có người che miệng, không thể tin vào hai mắt mình.

Có người dùng lực véo thịt mình, ý đồ là khiến mình tỉnh táo lại.

Tóm lại, toàn bộ đều sợ ngây người, cho dù gặp quỷ cũng không khoa trương như thế, trong đôi mắt tràn đầy vẻ khó tin.

- Chuyện này…

- Đó là gì thế, ông trời của tôi.

Theo La Thành nhảy xuống, một khắc trước pho tượng cầm thương cạnh cửa vẫn đứng bên cạnh thành, lập tức sống lại.

Trong tay là trường thương giống như của La Thành, chỉ trong phút chốc đã đến đỉnh đầu Mạc Phàm, khiến tất cả mọi người vô cùng bất ngờ.

Vậy mà pho tượng còn sống.

Mạc Phàm thể hiện pháp thuật, công pháp với La gia đã khiến bọn họ mở mang tầm mắt, hoàn toàn như đang ở trong thế giới tiên hiệp.

Hiện giờ ngay cả pho tượng đều sống lại, chuyện này càng phá nát thế giới quan lúc trước của bọn họ.

Trước đó Hứa Bình đã biết một số tin tức liên quan đến La gia, là Hạn Bạt và Sơn Hà Ấn.

Nhưng nhìn thấy pho tượng sống to lớn, cô cũng nuốt nước bọt.

- La gia thật sự có thần linh sao?

Kinh ngạc rất nhiều, đồng thời lo lắng cũng hiện lên trên mặt đám Lưu Phỉ Phỉ, Chu Hiệt.

Pho tượng này phải cao 2, 30 mét, chỉ riêng trường thương trong tay đã có kích thước bằng bốn người, như một tòa đại lâu 6, 7 tầng.

Mạc Phàm đứng trước mặt pho tượng, hoàn toàn không thấy được.

Nếu chỉ là pho tượng động tác không linh hoạt cũng không sao, nhưng động tác của pho tượng này đều như La Thành, tốc độ rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến đỉnh đầu Mạc Phàm.

Thân thể cao lớn, cộng thêm tốc độ kh ủng bố, chuyện này thật đáng sợ.

- Con người có thể đánh bại thứ này sao?

- Mạc Phàm cẩn thận!

Lưu Phỉ Phỉ kêu lên.

Trên thành cổ, nhìn thấy pho tượng xông về phía Mạc Phàm, một đám đệ tử La gia lúc trước kinh hồn táng đảm đều lộ ra vui mừng.

- Thủ Hộ Thần, đây là Thủ Hộ Thần.

Nghe tiếng hò hét trên thành cổ, La Thành hơi nhếch miệng, cười đắc ý.

Nếu La gia bọn họ chỉ có Hạn Bạt, chỉ có Thuấn Di Chi Thuật, ông ta sẽ lập tức quỳ xuống xin lỗi Mạc Phàm.

Bởi vì ông ta biết, mấy thứ này không ngăn được Mạc Phàm.

Nhưng ngay mấy hôm trước khi Mạc gia đánh bại Lâm gia, La gia bọn họ đã tìm Sơn Hà Ấn thất truyền trăm năm, mở phong ấn cuối cùng của thành cổ ra, có thể sử dụng mấy thứ này lần nữa.

Mấy thứ này đều có thân hình cường giả bán thần, cộng thêm Thuấn Di Chi Thuật của La gia bọn họ, chỉ là Mạc Phàm có gì phải sợ, còn cần cúi đầu trước Mạc Phàm sao?

- Giết cậu ta cho tôi!

La Thành cười đắc ý nói.

Thân thể ông ta nhoáng lên một cái, xuất hiện trên vai pho tượng, thạch thương to lớn mang theo sóng xung kích đủ để xé rách đất đai, chém về phía Mạc Phàm.

Sắc mặt Mạc Phàm khẽ đổi, cũng không lùi bước, tinh quang trên trường kiếm chớp lóe, điểm giữa thạch thương.

“Bùm!” Giống như có lôi minh nổ giữa trường kiếm và thạch thương.

Trên thạch thương to lớn xuất hiện vết rạn, nhưng thế đi không giảm.Mạc Phàm bay ra như đạn ra khỏi súng, bay về phía sau, bay ra ngoài trăm mét mới dừng lại, một đạo khe rãnh sâu xuất hiện giữa hắn và pho tượng, bụi bay tứ tung.

Mạc Phàm bị đánh bay, vui mừng trên mặt đám La Thành lại dày đặc hơn chút.

- Mạc Phàm, không phải cậu muốn chém toàn bộ La gia chúng tôi sao, sao ngay cả tảng đá mà cậu cũng không chém được thế?

Trong bụi đất, Mạc Phàm chậm rãi đứng thẳng người, không chỉ không có một chút giận dữ, trái lại trong mắt chớp lóe tinh quang.

Nhìn La Thành dưới chân pho tượng to lớn.

Từ khi hắn có được tu vi tới nay, còn chưa gặp được lực lượng mạnh hơn hắn.

Xem ra lần này đén La gia Mạc Bắc thú vị hơn hắn nghĩ một chút.

- Vậy mà La gia các ông dưỡng Thi Ma.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Thi Ma là dị chủng của Hạn Bạt, chẳng qua Hạn Bạt lấy huyết nhục làm đồ ăn, Thi Ma lại lấy Hạn Bạt làm đồ ăn.

Mỗi lần cắn nuốt một Hạn Bạt, thực lực của Thi Ma sẽ tăng lên một chút, thân thể cũng to lớn hơn.

Có thể có độ cao này, Thi Ma này phải hơn một ngàn năm.

- Vậy mà cậu cũng biết Thi Ma.

La Thành nhướn mày, hơi bất ngờ nói.

Dựa theo ghi chép của La gia bọn họ, Thi Ma không phải bọn họ dưỡng ra, mà tìm được trong một bí cảnh.

Tổ tiên La gia bọn họ tìm kiếm rất nhiều sách cổ Hoa Hạ, đều không có lai lịch thứ này, sau đó lại mạo hiểm đến bí cảnh một chuyến, mới tìm được một số sách cổ liên quan đến Thi Ma, bắt đầu nuôi dưỡng Thi Ma.

Mạc Phàm chỉ nhìn thoáng qua, liền nhận ra Thi Ma, đúng là nằm ngoài dự kiến của ông ta.

- Tôi còn biết nhiều hơn ông nghĩ nhiều.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Vậy cậu có biết hôm nay cậu có thể sống rời đi không?

La Thành cười mỉa nói.

Ông ta vốn đang lo lắng Thi Ma không phải đối thủ của Mạc Phàm, nhưng một kích vừa rồi đã cho thấy Thi Ma mạnh hơn Mạc Phàm, lần này Mạc Phàm chắp cánh cũng đừng muốn chạy thoát.

- Muốn giữ tôi lại, dựa vào Thi Ma thì không đủ đâu.

Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi nói.

Chỉ là Thi Ma đã muốn giết hắn, quá ngu ngốc.

- Một Thi Ma không đủ, vậy hai thì sao?

- Hai không đủ, vậy thêm chúng tôi nữa thì sao?

Hai giọng nói vừa mới vang lên xong, từng đạo kim quang xẹt qua bầu trời mà đến, đến trước người Mạc Phàm trăm mét thì dừng lại.

“Bùm!” Giống như có trái bom nổ giữa không trung, kim quang tỏa ra.

Đất đai run rẩy, không gian lắc lư.

Trên bốn cửa thành, bảy pho tượng khác cũng biến mất theo, xếp thành hình cung xuất hiện trước người Mạc Phàm.

Trên bảy pho tượng này, là các trưởng lão vênh váo hung hăng của La gia.

8 pho tượng cao 2, 30 mét đứng sừng sững, khí tức vô cùng áp lực đánh ra bốn phía.

Không ít người cảm thấy hô hấp khó khăn, giống như bị người ta nắm cổ.

- Mạc Phàm, bây giờ cậu cảm thấy đủ chưa?

La Thành điều khiển Thi Ma kia tiến lên trước một bước, nhìn Mạc Phàm phía dưới, cười mỉa nói.

Không chỉ có La Thành nở nụ cười, 7 trưởng lão kia cũng nở nụ cười theo.

Trên tường thành, La Yên nở nụ cười.

La Phi cũng cười, ông ta không biết cách trăm năm, La gia bọn họ lại mở mấy thứ này ra, sớm biết trước ông ta đã không cúi đầu trước Mạc Phàm.

Những đệ tử La gia còn sống sau tai nạn cũng cười.

Nếu không phải Mạc Phàm đột nhiên tới, bọn họ hoàn toàn không cần hi sinh những đệ tử La gia đó.

Nhưng hi sinh bọn họ đợi đến lúc này cũng đáng, dù sao đối thủ là Mạc đại sư, dù thế nào cũng phải có hi sinh.

- Mạc Phàm, nếu cậu cảm thấy những thứ này còn chưa đủ, tôi lại cho cậu xem thứ nữa.

La Thành vươn tay ra, một thứ xuất hiện trong tay hắn, bay về phía bầu trời.

Đây là tỉ ấn một phương, to bằng đầu người, có màu vàng.

Bên trên có một con Kỳ Lân, trông rất sống động.

Phía dưới khắc mấy chữ: Sơn hà vĩnh thọ!

Tỉ ấn bay lên bầu trời, hào quang màu vàng lập tức tỏa ra bốn phía.

Trong chớp mắt linh khí xung quanh bị rút đi, linh khí cuồn cuộn tụ tập về phía tám Thi Ma.

Một khắc trước dưới chân Mạc Phàm còn là hắc thạch, trong chớp mắt biến thành cát chảy cuồn cuộn, cát chảy như rắn phân ra, vòng quanh chân Mạc Phàm lan tràn lên trên.

Cùng lúc đó, áp lực rất lớn đè về phía Mạc Phàm, rõ ràng không có cái gì, nhưng trên người Mạc Phàm như có hai tòa đại sơn đè ép, rất nặng.

Nhìn thấy tỉ ấn này, sắc mặt Hứa Bình thay đổi, mấy chữ không tự chủ truyền từ miệng cô ra.

- Sơn Hà Ấn!
Advertisement
';
Advertisement