Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Theo cử động của tất cả nhân ảnh, trong ánh mắt Hứa Bình, xung quanh hắc sơn cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Đường núi màu đen lộ ra diện mạo thật, biến thành tường thành cổ xưa, cao lớn, chắc chắn.

Đất bốn phía vỡ ra, cửa thành hơn mười thước giống như gỗ giống như tảng đá đứng vững, chia cách bên trong thành và ngoài thành.

Hai bên cửa thành, mỗi bên có pho tượng to lớn còn cao hơn cửa thành.

Có tổng cộng 8 pho tượng, khoác chiến giáp, tướng mạo vô cùng hung ác, cầm binh khí trong tay, nhìn làm người ta sợ hãi.

Bên trong tường thành, sa mạc màu vàng không còn, thay vào đó là kiến trúc cổ xưa.

Những kiến trúc này vừa có tinh xảo, hoa lệ của cung điện phương Đông, vừa có cao lớn, khí phái của kiến trúc phương Tây.

Ngoại trừ cung điện cao lớn ra, bên trong còn có quảng trường, vườn hoa, suối phun, tế đàn, tháp cao và các loại kiến trúc khác, tráng lệ như hoàng cung của hoàng thất Dubai.

Trừ chuyện đó ra, màn hào quang trên không cung điện chớp lóe, lan tràn ra xung quanh.

Cát vàng lúc trước thành con sông rộng trăm mét bảo vệ thành, nước sông cuồn cuộn chảy theo dòng.

Từng tảng đá màu đen to lớn dâng lên, thông phía bát phương.

Từng vùng thực vật xanh tươi tốt xuất hiện, xa không thấy tận cùng.

Một khắc trước nơi này còn là vùng tiêu điều, sa mạc hoang vu, ngoại trừ hắc sơn và sa mạc thì không còn gì khác.

Lúc này liền biến thành thành cổ rực rỡ, không chân thực lắm.

Đám Hứa Bình thấy thành cổ xuất hiện trước mặt bọn họ như ma thuật, lại nghẹn họng nhìn trân trối.

- Lâu Lan Cổ Thành, đây là Lâu Lan Cổ Thành sao?

- Quá thần kỳ rồi?

Cho dù Hứa Bình và Trương Tĩnh Như có bối cảnh không đơn giản, mắt cũng đảo liên tục.

Trên tường thành, La Thành, La Yên và một đám người La gia nhìn Mạc Phàm đứng bên cạnh con sông bảo vệ thành, cười lạnh lùng.

- Mạc Phàm, vậy mà cậu thật sự dám đến.

La Thành cầm kim thương trong tay, nói.

Giọng nói không to, nhưng truyền vào tai tất cả mọi người.

Trên thành, không ít đệ tử La gia nhếch miệng cười khẽ, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn con mồi chui vô lưới.

Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lùng, nhìn thoáng qua La Thành, hơi nhẹ nhàng thở ra.

La Thành trúng nguyền rủa của hắn, bây giờ còn sống, hẳn là tiểu hồ ly không gặp nguy hiểm.

- Tiểu hồ ly ở đâu?

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.

Trên mặt La Thành hiện lên dị sắc, lập tức khôi phục như thường.- Quỳ xuống, tôi sẽ nói cho cậu biết nó đang ở đâu?

Mạc Phàm lắc đầu cười, không chỉ không để ý đến La Thành, trái lại chậm rãi đi về phía sông bảo vệ.

- Nếu không thì sao?

- Nếu không thì sao à, tôi sẽ nhổ từng cái răng của nó, khoét mắt nó ra, chém đứt chân nó, cậu có thể thử xem.

La Thành cười mỉa nói.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, hắn búng ngón tay, một đạo kiếm khí bay từ đầu ngón tay hắn ra.

“Phập” một tiếng, hai người La gia bên cạnh hắn không có bất luận phản kháng gì, kiếm khí chớp lóe, thân thể hai người bị cắt thành hai, nổi trên sông bảo vệ thành.

- Các người có thể thử xem.

Mạc Phàm nâng mắt nhìn La Thành nói.

Đám La Thành nhíu mày, sắc mặt khẽ đổi.

- Mạc Phàm, cậu nghĩ rằng tôi không dám ra tay với tiểu súc sinh đó sao?

- Giao tiểu hồ ly ra đây, nếu không tôi sẽ diệt cả tòa thành các người.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy lời La Thành nói, đi về phía tường thành, lạnh lùng nói.

Có khả năng La Thành chưa biết mình bị trúng nguyền rủa, nếu không đã không dám nói những lời này.

- Mạc Phàm, cậu nghĩ rằng thành cổ của La gia tôi làm bằng cát à, có thể để cậu diệt một cách tùy tiện?

Hai tay La Yên ôm ngực, cười mỉa nói, không quan tâm lời Mạc Phàm nói.

Mạc Phàm cười, trên mặt chỉ có hờ hững.

- Chỉ dựa vào các người, giết các người còn dễ hơn cầm hạt cát.

- Tôi cho cậu giết, cậu giết thử xem.

La Thành cười mỉa, kim thương trên tay đập xuống đất, kim quang đại phóng.

Chắc Mạc Phàm không biết lợi hại của La gia bọn họ, để xem Mạc Phàm còn có thể nói những lời này nữa không.

“Ùng ục…” Theo La Thành gõ như vậy, sông bảo vệ thành như sôi trào, bọt khí cỡ đầu người nổi lên.

Hạn Bạt có làn da trắng đen chui từ trong nước ra, chi chít làm da đầu người ta run lên, ít nhất có mấy trăm cái.

Những Hạn Bạt này vừa đứng trên mặt nước, âm thanh như thiên quân vạn mã lao nhanh truyền khắp bốn phía, đất đai đều chấn động theo.

“Rầm rầm…”

- Mau nhìn bên kia?

Trong đám Hứa Bình, có người chỉ một phía thành cổ nói.

Vô số Hạn Bạt phát ra tiếng gào thét, xuất hiện từ hai bên thành cổ, trong chớp mắt vây quanh Mạc Phàm bên trong.

Nếu không phải những Hạn Bạt này đứng cách Mạc Phàm mười thước, chắc chắn bọn họ không nhìn thấy Mạc Phàm.

- Đây là Hạn Bạt trong truyền thuyết sao?

Có người mặt trắng bệch, vừa lùi về sau vừa nói.

Cương thi chỉ tồn tại trong TV và trong truyền thuyết, có khi nào bọn họ nhìn thấy Hạn Bạt chân chính, còn nhiều Hạn Bạt như vậy.

Gió nhẹ phất phơ, thi thể khắp nơi, giống như ở trong quốc gia cương thi.

- Thật đáng sợ…

- Những người này đều là người muốn diệt La gia tôi, cậu muốn diệt thành cổ tôi, phải diệt được bọn họ trước.

La Thành cười nói.

Những Hạn Bạt này đều dùng để bảo vệ thành cổ La gia, Hạn Bạt mà đệ tử La gia mang đi chỉ là tiểu binh, những Hạn Bạt ở đây đều là cường đại nhất.

Kém nhất khi còn sống cũng là Tiên Thiên sơ kỳ, lợi hại nhất là cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong.

Những Hạn Bạt này chưa hẳn là đối thủ của Mạc Phàm, nhưng cho dù Mạc Phàm là Tiên Thiên đỉnh phong, cao thủ đứng gần đầu Hắc Bảng, nội khí cũng phải đến tận cùng, đủ để khiến Mạc Phàm tiêu hao đến chết.

Chính vì vậy mà những cao thủ tuyệt thế gặp thiên quân vạn mã cũng phải chạy trốn.

Con người là con người, không phải thần tiên.

Mạc Phàm nhìn lướt qua hàng nghìn Hạn Bạt, trên mặt không có một chút kinh hoảng.

- Xem ra La gia ông đắc tội không ít gia tộc.

Quần áo của những Hạn Bạt này trải qua gió thổi nắng chiếu, đã vô cùng cũ nát, có một số Hạn Bạt còn áo rách quần manh.

Nhưng vẫn có thể nhìn ra đều là trang phục của các gia tộc, trên ngực một số Hạn Bạt còn dấu hiệu của gia tộc.

Chỉ riêng những con dấu này cũng phải mấy trăm cái.

- Không sai, gia tộc đắc tội La gia không hơn một ngàn cũng phải mấy trăm, nhưng không một người có thể làm gì La gia tôi, bây giờ cậu sợ rồi sao, Mạc Phàm, sợ thì quỳ xuống cho tôi, xin lỗi La gia, giao y thuật và công pháp của cậu ra đây, tôi còn có thể cho cậu một con đường sống?

La Thành nhướn mày, lộ ra vẻ đắc ý.

- Tuy nhiều kiến, nhưng có gì phải sợ?

Mạc Phàm cười nhạt nói.

- Mạc Phàm, tôi thấy cậu là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, tôi thành toàn cho cậu.

La Thành nhíu mày, tức giận nói.

- Ông nói hơi quá rồi, ông bảo bọn họ thử xem.

Mạc Phàm cười khinh thường nói.

- Xé cậu ta cho tôi.

Trong mắt La Thành chớp lóe tinh quang, lạnh lùng nói.

Ông ta vừa ra lệnh, ánh sáng màu lục trong mắt tất cả Hạn Bạt lập tức sáng lên, nhìn về phía Mạc Phàm.

“Vù vù…”

Một giây sau, tất cả Hạn Bạt cử động, như mãnh thú phát cuồng xông về phía Mạc Phàm.

Đất đai run rẩy, gió lạnh thổi quét, tiếng gào thét vang lên.
Advertisement
';
Advertisement