Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Máy bay bay chưa tới ba tiếng, lúc này mới hạ xuống Thanh Châu thành phố lớn nhất ở Mạc Bắc.

Đám Mạc Phàm còn chưa xuống máy bay, khô ráo và hoang vắng của thành phố sa mạc phả vào mặt.

Bởi vì sân bay ở vùng ngoại ô, nhìn ra ngoài qua cửa sổ trên máy bay.

Ngoài có vài vùng rừng phòng hộ ra, thì là sa mạc liên tiếp, từng cồn cát như ẩn như hiện.

Trên đường lớn rộng mở, nhìn mãi mà không có mấy chiếc xe.

So với Giang Nam phồn vinh, Mạc Bắc rất khác biệt.

- Cuối cùng cũng đến nơi.

Lưu Phỉ Phỉ nghe thấy âm thanh nhắc nhở trong radio, duỗi thắt lưng.

- Chúng ta đi xuống đi.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn ra ngoài một cái, dị sắc chớp lóe rồi biến mất, liền đứng dậy lấy hành lý cho Lưu Phỉ Phỉ.

Người trong cabin lục tục xuống máy bay.

Không lâu sau, bọn họ xuất hiện ở cổng sân bay, đợi xe đoàn làm phim đã chuẩn bị trước.

- Hình như tôi nghe thấy anh nói chuyện Hạn Bạt gì đó với đạo diễn Hứa trên máy bay, chẳng lẽ Mạc Bắc thật sự có thứ này sao?

Lưu Phỉ Phỉ rảnh rỗi không có việc gì làm, tò mò hỏi.

Bình thường cô rất thích đọc tiểu thuyết linh dị, trong đó thường có thứ này, chỉ là chưa bao giờ thấy.

- Có hay không, cô đều không cần sợ.

Mạc Phàm lạnh nhạt.

Mạc Phàm vừa nói những lời này, Thôi Tường ở cách đó không xa liếc nhìn Mạc Phàm với vẻ khinh thường.

Anh ta từng thấy không ít người tới Mạc Bắc nói không sợ Hạn Bạt Mạc Bắc, cũng là cương thi mọi người hay nói.

Nhưng vừa tiến vào sa mạc, đừng nói là thấy Hạn Bạt, thấy thi thể trong cát đã sợ tới mức đái ra quần.

Đợi Mạc Phàm nhìn thấy Hạn Bạt, rồi xem có sợ hay không.

Anh ta không để ý đến Mạc Phàm, vẫy tay với mấy chiếc xe thương vụ và việt dã lái tới.

Đoàn người dưới sự sắp xếp của Thôi Tường, lục tục lên xe.

Rất nhanh, từng chiếc xe rời đi, chỉ còn lại hai chiếc xe cuối cùng, cũng chỉ thiếu một vị trí.

Vẻ mặt Thôi Tường áy náy đi tới.

- Mạc tiên sinh, thật ngại quá, lần này chuẩn bị xe hơi gấp, đúng lúc người của đoàn làm phim chúng tôi ngồi đầy rồi, nhưng có chiếc xe có thùng xe, nếu cậu không chê, ấm ức ngồi ở đó một lát vậy?

Thôi Tường chỉ một chiếc xe cười nói.

Ở trên máy bay anh ta sợ Mạc Phàm, hiện giờ đến Mạc Bắc, tất cả mọi người phải nhìn sắc mặt anh ta, Mạc Phàm cũng như vậy?

Xe vốn thừa chỗ, Mạc Phàm đánh gãy tay anh ta ở trên máy bay, sao anh ta có thể để Mạc Phàm tới Lâu Lan Cổ Thành một cách thuận lơi.

Mạc Phàm nhìn lướt qua chiếc xe, chỉ cười không nói gì.

Thôi Tường như những thế lực Giang Nam đứng về phía La gia, không ngừng giơ tay nói với hắn tới đánh tôi đi tới đánh tôi đi, cậu dám đánh tôi Mạc gia các cậu đừng nghĩ buôn bán được.

Không biết những người này thấy hắn không ra tay, hay là có ai nói với bọn họ Mạc gia sẽ không thể sống, mà gan lớn như thế?

Thôi Tường này cũng như vậy, anh ta nghĩ đến Mạc Bắc hắn không dám ra tay sao, nghĩ hắn không tìm được tổ địa La gia à?

Tuy Mạc Bắc rộng lớn, nhưng lớn hơn bản lĩnh của hắn ư?

- Được rồi, hai chúng tôi ngồi cùng một ghế, chuyện này không thành vấn đề chứ.

Bên cạnh Mạc Phàm, Lưu Phỉ Phỉ thản nhiên nói.

Bão cát Mạc Bắc lớn như vậy, nếu để Mạc Phàm ngồi trên thùng xe, Mạc Phàm chưa kịp đến nơi đã bị cát chôn hết.

Rõ ràng là Thôi Tường giở trò quỷ, tất nhiên cô sẽ không để Thôi Tường thực hiện được.

- Phỉ Phi, trên xe cô đều là con gái, cho dù cô đồng ý, chưa chắc những người khác đã đồng ý, cô phải suy nghĩ cho những người khác một chút, còn nữa quãng đường này đi không ngắn đâu, hai người ngồi cùng một ghế không hay lắm, đâu phải là trẻ con.

Thôi Tường lạnh lùng liếc Lưu Phỉ Phỉ một cái, âm dương quái khí nói.

Lưu Phỉ Phỉ nhíu mày, lộ vẻ trầm ngâm.

- Tôi và Phỉ Phỉ hơi chen lách một chút, ba người có thể ngồi được.

Trên chiếc xe việt dã cuối cùng, Trương Tĩnh Như di chuyển vào trong, nhường vị trí nói.

- Phó đạo diễn Thôi, như vậy không có vấn đề gì chứ.

Lưu Phỉ Phỉ liếc mắt nhìn Trương Tĩnh Như một cái đầy cảm kích, quay đầu lại hỏi.

Mặt Thôi Tường đỏ tím, anh ta định ra oai phủ đầu với Mạc Phàm, dù sao đến Mạc Bắc, tương đương với đến địa bàn của bạn tốt anh ta.

Ai biết giẫm lên Mạc Phàm một cước, vẫn không dễ dàng như vậy.

Sắc mặt anh ta chỉ hơi đổi, nhanh chóng phản ứng kịp.

Dù sao lúc này vừa đến Mạc Bắc, có khi trên đường sẽ có cơ hội giẫm Mạc Phàm, không cần phải gấp.

- Các người thích chen lách với nhau, vậy cứ ngồi thế đi, đây là bùa hộ mệnh của các người, nam màu lam, nữ màu hồng, đừng trách tôi không nhắc nhở các người, mỗi người chỉ có một, mất đi sẽ không có, không có cái này muốn ra khỏi Mạc Bắc không dễ như vậy.

Thôi Tường lấy ba thẻ bài bằng gỗ nhỏ buộc trên một sợi dây từ trong túi áo ra, đưa cho Lưu Phỉ Phỉ.Làm xong những chuyện này, anh ta không quay đầu lại, xoay người ngồi trên chiếc xe đằng trước, trong mắt chợt lóe lên tàn nhẫn.

- Chúng ta lên xe đi.

Lưu Phỉ Phỉ kéo góc áo Mạc Phàm cười nói.

Mạc Phàm đáp, ngồi ghế sau xe việt dã với Lưu Phỉ Phỉ và Trương Tĩnh Như, xe lái vào trong sa mạc mênh mông bát ngát.

Xe mới lái đi không lâu, Lưu Phỉ Phỉ lấy ba thẻ bài gỗ ra, đưa cho Mạc Phàm và Trương Tĩnh Như.

- Thứ này có tác dụng thật sao?

Trương Tĩnh Như cầm thẻ gỗ của mình, hỏi.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn thẻ gỗ trong tay Trương Tĩnh Như một cái, ánh mắt lạnh lẽo.

Đây không phải bùa hộ mệnh gì, mà là Nghiệm Thân Phù, giống như chứng nhận lương dân.

Cầm theo thứ này, sẽ được cho là người La gia hứa có thể vào, trận pháp hay những thứ khác của La gia sẽ không tấn công bọn họ.

- Oa, hình như của anh khác với hai chúng tôi.

Lưu Phỉ Phỉ nhìn thẻ gỗ trong tay Mạc Phàm, nói.

Thẻ gỗ của cô và Trương Tĩnh Như đều là phù văn nguệch ngoạc, tuy trên thẻ gỗ của Mạc Phàm cũng là phùvăn, nhưng không giống với hai thẻ gỗ của bọn họ, nhìn như ma quỷ ăn thịt người, đầu lưỡi còn đỏ sẫm như máu.

- Đúng là khác thật.

Trương Tĩnh Như cũng liếc mắt nhìn bùa hộ mệnh của Mạc Phàm một cái, nói.

- Chuyện này là sao thế?

Lưu Phỉ Phỉ nhìn Mạc Phàm hỏi.

Mạc Phàm được người ta gọi là Mạc đại sư, chắc chắn biết nguyên nhân trong đó.

- Có thể là do nam nữ khác biệt.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn thẻ gỗ của mình một cái, cười nhạt nói.

Lúc nói chuyện, trong mắt hắn xuất hiện ánh sáng lạnh.

Không phải là nam nữ khác biệt, thẻ gỗ này không phải Nghiệm Thân Phù, là một đạo Ác Quỷ Phù, tác dụng của Ác Quỷ Phù là dẫn quỷ tới cửa.

Người cầm đạo phù này sẽ bị trận pháp và những thứ khác ở La gia tấn công, hiệu quả trái ngược với Nghiệm Thân Phù.

Lúc Thôi Tường đưa cho Lưu Phỉ Phỉ, hắn đã nhận ra.

Sở dĩ không vạch trần, là vì hắn không thèm quan tâm loại kỹ xảo nhỏ bé này.

Chơi trò này trước mặt hắn, giống như chơi đùa ma thuật trước mặt Ma Pháp Sư, chỉ trở thành vui đùa.

Ngoài ra hắn còn cần Thôi Tường dẫn đường.

- Tôi còn tưởng là thứ không tốt gì cơ.

Lưu Phỉ Phỉ nhẹ nhàng thở ra nói.

Với hiểu biết của cô về Thôi Tường, chắc chắn Thôi Tường sẽ không đưa bùa hộ mệnh cho Mạc Phàm.

- Mạc tiên sinh, cậu vẫn nên cẩn thận Thôi Tường này tốt hơn, nhất là ở Mạc Bắc, nghe nói anh ta có quan hệ rất tốt với thiếu gia La gia, đã đến mức xưng huynh gọi đệ.

Trương Tĩnh Như thận trọng nhắc nhở.

- Tôi đã biết, cảm ơn nhắc nhở.

Mạc Phàm cười khẽ, nắm Ác Quỷ Phù trong tay, trên mặt không có một chút gợn sóng.

La Thành đã bị hắn chém đứt một tay, cháu nội La Thành thì là cái thá gì?

Xe đi trên sa mạc, đi tới hai tiếng.
Advertisement
';
Advertisement