Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

“Bùm bùm…” Mạc Phàm vừa nói xong, hai đạo sấm sét nổ tung bên ngoài máy bay, như tiếng trống vang lên liên tục, khiến màng tai người ta đau nhức.

Bất chợt có sấm sét vang lên, mọi người sửng sốt, ánh mắt nhìn Mạc Phàm tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Nhất là Thôi Tường, sắc mặt tái mét trong chớp mắt, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trên đất.

Anh ta lừa gạt không ít người, nghe được tiếng sấm giống như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.

ế ồ ểAnh ta biết thuật sĩ và võ giả tồn tại, có thể đưa tới kinh lôi cũng không có gì lạ.

Nhưng Mạc Phàm có thể đưa tới kinh lôi thì đáng sợ rồi.

- Mạc tiên sinh, tôi thật sự không dám nữa.

Mặt Thôi Tường như giấy vàng, nơm nớp lo sợ nói.

- Anh không dám, không phải anh mới nói bảo người ta đổi vai của Phỉ Phỉ sao?

Mạc Phàm hỏi.

- Tôi chỉ nói đùa thôi.

- Không phải anh muốn tôi lau giày cho anh à?

- Tôi nói sai rồi, là tôi lau giày cho cậu.

Mồ hôi của Thôi Tường rơi như mưa nói.

- Anh còn chưa có tư cách lau giày cho tôi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Có không biết bao nhiêu người muốn đánh giày cho y tiên bất tử hắn, Thôi Tường muốn là được sao?

- Dạ dạ, tôi không xứng, tôi lập tức cút!

Thôi Tường ăn nói khép nép, muốn quay về khoang hạng nhất.

Hiện giờ anh ta không thể trêu chọc Mạc Phàm, vẫn nên nhanh rời đi tốt hơn.

- Đi sao?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Thôi Tường một cái.

Đánh chủ ý với Lưu Phỉ Phỉ, như vậy đã muốn đi, nghĩ đơn giản quá nhỉ.

- Tôi cho anh đi sao?

Thân thể Thôi Tường như bị điện giật, thân thể bị kiềm hãm, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán.

Xung quanh yên tĩnh dọa người.

- Không phải người này muốn ra tay trên máy bay thật đấy chứ?

Hứa Bình nhíu mày, không đợi Mạc Phàm mở miệng, vội vàng xen miệng vào.

- Mạc tiên sinh, chuyện lần này là do tôi, lần này chúng tôi tới Mạc Bắc còn cần Thôi Tường sắp xếp, cậu xem có thể cho cậu ta cơ hội hay không?

Cô không nghi ngờ Mạc Phàm sẽ giết người hay không, nhưng nếu Mạc Phàm giết Thôi Tường, chuyện bọn họ đến Mạc Bắc lấy cảnh phiền phức hơn nhiều.

Hứa Bình mới mở miệng, Thôi Tường nhướn mày, giống như thấy được ánh rạng đông.

- Mạc tiên sinh đến Mạc Bắc du lịch đúng không, tôi quen với thiếu chủ La gia Mạc Bắc, có tôi ở đây, đảm bảo không có ai ở Mạc Bắc dám gây khó dễ cho cậu.

Thôi Tường cười gian nói.

Khi nói chuyện, trong mắt anh ta lóe lên dữ dằn.

Một tên nhóc dám nói chuyện với anh ta như thế, đợi đến Mạc Bắc xem anh ta thu thập Mạc Phàm thế nào.

Không chỉ Mạc Phàm, Lưu Phỉ Phỉ hiện giờ còn là cô gái, đợi rời khỏi Mạc Bắc, anh ta nhất định khiến Lưu Phỉ Phỉ trở thành phụ nữ.

- Anh có thể đảm bảo an toàn của tôi ở Mạc Bắc sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng hỏi.

- Chỉ cần Mạc tiên sinh không so đo hiềm khích lúc trước, tha cho tôi một mạng, Mạc tiên sinh có chuyện gì ở Mạc Bắc, tôi sẽ thu phục giúp cậu.

Thôi Tường cười nói, bộ dạng vô cùng tự tin.

Mạc Phàm cười khẽ, nếu Thôi Tường biết hắn muốn đi tìm La gia Mạc Bắc gây phiền phức, không biết Thôi Tường này sẽ có biểu cảm gì, ít nhất sẽ không dám nói như vậy.

- Tôi muốn đến Lâu Lan Cổ Thành, anh có thể dẫn tôi đi không?

Mạc Phàm hỏi.

Theo hắn biết tổ địa của La gia ở Lâu Lan Cổ Thành, một nơi người bình thường không nhìn cũng không đến được.

Vị trí cụ thể là gì, hắn chưa thăm dò được, cho nên hắn đang cần một người dẫn đường.

Tuy hắn có thể tự mình đi tìm, nhưng nếu Thôi Tường này có thể dẫn đường cho hắn, trái lại giảm không ít phiền phức cho hắn.

- Mạc tiên sinh cũng muốn đến Lâu Lan Cổ Thành sao?

Hứa Bình nhướn mày, hỏi.

- Không sai, có vấn đề gì sao?

Mạc Phàm hỏi.

- Lần này chúng tôi cũng tới Lâu Lan Cổ Thành lấy cảnh, lấy cảnh lần này nhận được lời hứa, cho phép của La gia, đều là doThôi Tường làm.

Hứa Bình giải thích.

- Hả?

Mạc Phàm nhướn mày, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó.

Trong bộ phim truyền hình này, có một cảnh là tòa thành cổ rộng lớn trong sa mạc thần bí.

Lúc ấy rất nhiều người bị thành cổ rộng lớn làm sợ ngây người, đều tưởng là hiệu ứng.

Cũng có người cho rằng là thành cổ trong sa mạc rộng lớn, vậy mà tổ đội đi tìm, lại không tìm được, trái lại có rất nhiều người mất tích trong sa mạc rộng lớn.

Xem ra thành cổ trong sa mạc rộng lớn trên TV, là tổ địa La gia.

- Mạc tiên sinh, cậu muốn tiến vào Lâu Lan Cổ Thành xem như tìm đúng người rồi, chỉ có tôi mới dẫn được vào, nếu không cậu không chỉ không tìm được, cho dù tìm được cũng không vào được.

Trên mặt Thôi Tường lại hiện lên vẻ đắc ý, trong mắt chớp lóe ánh sáng lạnh.

Anh ta vốn đang lo lắng Mạc Phàm đến Mạc Bắc liền chạy mất, anh ta không có cơ hội báo thù.

Không ngờ Mạc Phàm muốn đến Lâu Lan Cổ Thành của La gia, chuyện này rất tốt

Mạc Phàm tự mình muốn chui vào hang hổ, anh ta có đạo lý gì không dẫn Mạc Phàm vào.

Hiện giờ anh ta gần như có thể nhìn thấy Mạc Phàm đến Lâu Lan Cổ Thành, khóc lóc quỳ xuống với Lưu Phỉ Phỉ cầu xin anh ta.

Mạc Phàm lạnh lùng liếc Thôi Tường một cái, ánh mắt lạnh lẽo.

- Anh dẫn tôi đến Lâu Lan Cổ Thành, tôi có thể không giết anh, nhưng anh dám đánh chủ ý với bạn tôi, tôi không thể tha cho anh dễ dàng, cho anh nếm thử nỗi khổ gãy tay trước.

Mạc Phàm nói xong khẽ búng ngón tay, một đạo bạch khí mắt thường không thể thấy bay từ ngón tay giữa hắn ra, một trận kình phong nhấc lên, bạch khí rơi xuống tay Thôi Tường.

“Răng rắc!” Cánh tay Thôi Tường lập tức xoay ngược 90 độ, sau đó bẻ trở lại, tiếng kêu như heo bị chọc tiết phát ra từ miệng Thôi Tường.

Tay tự nhiên gập lại khiến da đầu người ta run lên, cũng khiến sắc mặt người khác thay đổi.

Một câu sấm tới, một câu gió tới, đánh gãy tay Thôi Tường.

- Chuyện này…

Thôi Tường chịu đựng đau nhức, ôm lấy cánh tay mình, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ hung dữ, ước gì có thể ăn Mạc Phàm.

- Cô còn thất thần làm gì, không thấy cánh tay lão tử bị gãy sao?

Thôi Tường không chịu được lâu, quát quản lý còn đang thất thần.

Lúc này quản lý mới phản ứng kịp, vội vàng gọi điện thoại cho hậu cần dưới đất.

- Tôi gọi người giúp cô.

Mạc Phàm cử động miệng vài cái, không phát ra âm thanh gì.

Chỉ trong phút chố, một người đàn ông quản là quản lý cấp cao dẫn theo một tiếp viên hàng không đi tới.

- Cô là quản lý máy bay này đúng không?

Người đàn ông lạnh giọng hỏi.

- Dạ, Trương tổng.

Vẻ mặt quản lý kia mờ mịt, vẫn cung kính gật đầu.

Người đàn ông này là lãnh đạo công ty hàng không cô ta, tất nhiên cô ta quen.

- Cô bị đuổi việc, cô có 2 phút rời khỏi máy bay này.

- Cái gì, vì sao?

Vẻ mặt quản lý ngẩn ra, khó mà tin hỏi.

Cô ta nhận được nhiều nhận xét tốt của hành khách khoang hạng nhất, mới lên chức vụ này, vậy mà bị mất chức vì một hành khách khoang phổ thông?

- Cô không có tư cách biết, cô có thể đi xuống, đừng chậm trễ máy bay cất cánh.

Quản lý cấp cao lạnh lùng nói.

Mặt quản lý kia như cà nhiễm sương, vô cùng hối hận xuống máy bay.

Sớm biết sẽ như thế, cô ta tuyệt đối không đứng về phía Thôi Tường, lần này xong rồi.

Lúc này tiếp viên hàng không kia bưng ly nước tới.

- Tiên sinh, đây là nước của cậu.

Mạc Phàm gật đầu, nhận ly nước.

- Cô là Tiểu Chiêu đúng không?Quản lý cấp cao chưa rời đi, nói với tiếp viên hàng không bên cạnh Mạc Phàm.

Tay Tiểu Chiêu khẽ run, thiếu chút nữa mâm rơi xuống đất.

- Là tôi!

- Bây giờ cô là quản lý chuyến bay này, cảm ơn cô đã giữ hình tượng của công ty chúng tôi.

Quản lý cấp cao cảm kích nói.

- Cái gì?

- Bây giờ cô là quản lý chuyến bay, cô có thể đi thông báo radio trước khi cất cánh, còn cần tôi lặp lại sao?

Quản lý cấp cao lặp lại.

- Không cần, không cần, tôi lập tức đi ngay.

Vẻ mặt tiếp viên hàng không bối rối.

Cô cho rằng mình bị đuổi việc, ai biết thành quản lý.

Cô chạy hai bước đến phòng radio, nhưng dừng lại nghiêng đầu cười cảm kích với Mạc Phàm.

- Cảm ơn cậu.

- Chuyện này vốn là cô nên được, không cần cảm ơn tôi.

Mạc Phàm cười khẽ, lạnh nhạt nói.

Giúp mọi người làm điều tốt, đó là làm việc thiện cho mình, cho dù không gặp hắn, sớm muộn gì tiếp viên này cũng thành quản lý, chẳng qua hắn khiến chuyện này xảy ra sớm hơn mà thôi.
Advertisement
';
Advertisement