Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Tiếp viên hàng không còn chưa mở miệng, mỹ nữ trang điểm đậm âm dương quái khí nói xen vào.

- Cô hỏi cậu ta như vậy, sao cậu ta có thể thừa nhận, không bằng cô hỏi chúng tôi ấy.

Tiếp viên hàng không hơi nhếch miệng, cười lễ phép với mỹ nữ trang điểm đậm.

- Vị tiểu thư này, cô đánh giá vị tiên sinh này như vậy rất không lễ phép, mời cô cài chặt dây an toàn, kiên nhẫn đợi máy bay cất cánh, chúng tôi sẽ xử lý việc này.

Mỹ nữ trang điểm đậm hừ lạnh một tiếng, trừng tiếp viên hàng không này một cái.

Có cơ hội lên cao như thế, sao cô ta có thể dễ dàng bỏ qua, chỉ là đắc tội một tiểu tử khoang phổ thông mà thôi.

- Vậy tôi lễ phép nói cho cô nghe, vừa rồi bạn trẻ này nói với phó đạo diễn Thôi của chúng tôi, nếu không cút sẽ giết phó đạo diễn Thôi, rất nhiều người đều nghe thấy được, nếu cô không tin, có thể hỏi những người khác ở đây, như vậy đủ lễ phép chưa?

Thôi Tường thấy nữ diễn viên này đứng ra nói chuyện thay anh ta, liếc mắt ca ngợi nữ diễn viên này.

Sau đó chỉ một nữ diễn viên khác ngồi bên cạnh.

- Tiểu Hoa, cô nói cho vị tiếp viên hàng không này, có phải vừa rồi tiểu tử này uy hiếp tôi hay không.

Thôi Tường nói.

- Đúng vậy, vị tiên sinh này quá nguy hiểm, tôi đề nghị các cô bắt cậu ta, đưa đến cục cảnh sát điều tra một phen.

Tiểu Hoa nói.

- Tiểu Lưu…

- Quả thật vị tiên sinh này uy hiếp phó đạo diễn Thôi.

Một nam diễn viên do dự một lát, vẫn nói.

Thôi Tường quyết định con đường ngôi sao của bọn họ, không cần vì một người không quen làm chậm trễ tiền đồ của mình.

… T

hôi Tường chỉ liên tục vài người, tất cả đều trả lời Mạc Phàm uy hiếp Thôi Tường.

Nghe những người này nói, Lưu Phỉ Phỉ và Trương Tĩnh Như nhíu mày chặt hơn.

Bình thường những người này có quan hệ không tệ với bọn họ, lúc này đều giống như thay đổi thành một người khác.

- Mỹ nữ, cô còn cần xác nhận không?

Thôi Tường liếc mắt nhìn Mạc Phàm và Lưu Phỉ Phỉ một cái, cười hài lòng nói với tiếp viên hàng không.

Tiếp viên hàng không nhíu mày, lập tức cười nhã nhặn với Thôi Tường.

- Thôi tiên sinh, tôi cảm thấy vị tiên sinh chỉ nói nhảm vậy thôi, hay là tôi bảo vị tiên sinh này xin lỗi anh, tất cả mọi người đều vội đi Mạc Bắc, đừng vì chút chuyện nhỏ mà chậm trễ hành trình của chúng ta, đúng không?

Thôi Tường suy nghĩ một lát, nhìn thoáng qua giày da của mình, trong mắt lóe lên giảo hoạt.

- Giày của tôi bẩn rồi, nếu cô có thể bảo tiểu tử này lau giày da cho tôi, tôi có thể suy xét bỏ qua, nếu không thì gọi bảo vệ tới, kéo cậu ta đi.

Thôi Tường giơ một chân lên nói.

Không phải Lưu Phỉ Phỉ coi trọng tiểu tử này sao, anh ta sẽ khiến tiểu tử này lau giày cho mình.

- Chuyện này…

Tiếp viên hàng không nhìn thoáng qua Mạc Phàm vẫn đang lạnh nhạt, lộ ra chút khó xử.

Rất rõ ràng, những người này hợp lại bắt nạt Mạc Phàm, người này còn bảo Mạc Phàm lau giày da cho anh ta.

- Thôi tiên sinh, anh xem hay là tôi lau giày giúp anh, chuyện này cứ thế thôi?

Thôi Tường nhíu mày, tiếp viên hàng không này vốn khiến anh ta vô cùng khó chịu, lần này càng khiến anh ta tức giận hơn.

Không phải một tiếp hàng không nên đứng về phía hành khách khoang hạng nhất như anh ta sao, vậy mà tiếp viên hàng không này luôn giúp người khoang phổ thông.

Không đợi anh ta mở miệng, mỹ nữ trang điểm đậm nói xen miệng vào.

- Cô nương, sao cô đê tiện như vậy, một đứa bé khoang phổ thông đáng để cô dụng tâm như vậy sao, còn lau giày da thay cậu ta, không phải hai người từng ngủ trên máy bay rồi đấy chứ?

- Tôi thấy tám chín phần mười là như vậy, trên đời này đâu còn người nhiệt tình như thế.

Tiếp viên hàng không không đi lấy lòng hành khách khoang hạng nhất, hay cơ trưởng, trái lại vô duyên vô cớ quan tâm một hành khách khoang phổ thông, chắc chắn có mờ ám bên trong.

- Phỉ Phỉ, cô thấy chưa, người đàn ông cô che chở hoa tâm như thế nào, ngay cả tiếp viên hàng không cũng dụ dỗ được, nhanh đi theo phó đạo diễn Thôi đến khoang hạng nhất bàn kịch bản đi.

Một mỹ nữ khác “tốt bụng” khuyên.

Lưu Phỉ Phỉ nắm chặt tay, ôm chặt lấy Mạc Phàm, vẫn không nói gì như trước, trên mặt đều là thất vọng.

Tiếp viên hàng không nhíu mày, cô chỉ muốn giúp Mạc Phàm một tay, ai biết bị người ta nói thành như vậy.

Nhưng cô lại liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, trên người Mạc Phàm có khí tức cô không thể nói rõ được, quả thật làm người ta rất thoải mái.

- Mọi người hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn tất cả mọi người có một hành trình vui vẻ.

Tiếp viên hàng không cố nặn ra nụ cười nói.

- Muốn tất cả mọi người có hành trình vui vẻ là chuyện không có khả năng, cô chỉ có thể lựa chọn khiến vài người vui vẻ, hay phần lớn mọi người vui vẻ, cô xem rồi làm đi, nếu cô muốn lau giày da cho tôi, lát nữa tôi sẽ ở toilet đợi cô, cô có thể đi vào đó lau giày giúp tôi.

Thôi Tường cười dâm nói.

Bộ dạng tiếp viên hàng không này rất xinh đẹp, phù hợp với khẩu vị của anh ta.

Tiếp viên hàng không nhíu mày liếc mắt nhìn Thôi Tường một cái, do dự một lát, vẫn lắc đầu.

- Thôi tiên sinh, điều kiện của anh không tôn trọng người khác, cho nên có khả năng tôi không làm được, hi vọng anh có thể hiểu.

Thôi Tường hơi híp mắt, lập tức cười lạnh lùng.

- Được lắm, cô đã che chở tiểu tử này, tôi đi tìm quản lý của các cô, tôi không tin hãng hàng không các cô lại như vậy.

Anh ta lại ấn cái nút khác, chỉ trong phút chốc, một mỹ nữ không nhiều hơn tiếp viên hàng không kia mấy tuổi, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị hơn đi tới.

- Vị tiên sinh này, tôi là quản lý máy bay này, xin hỏi có thể phục vụ anh chuyện gì?

Quản lý lễ phép hỏi.

- Đây là giấy đăng ký của tôi, đây là thẻ hội viên bạch kim của tôi.

Thôi Tường lấy từng thứ ra nói.

- Vị tiên sinh này uy hiếp tôi, có rất nhiều người có thể làm chứng cho tôi, tiếp viên hàng không của các cô mặc kệ thì thôi, còn đứng về phía tiểu tử này, công ty hàng không các cô đối đãi với khách quý như vậy sao?

Vẻ mặt Thôi Tường không vui, trầm giọng nói.

- Thôi tiên sinh đừng tức giận, tôi nhất định sẽ cho anh câu trả lời thỏa đáng.

Quản lý nhìn thoáng qua giấy tờ của Thôi Tường, vội vàng nói.

- Vậy tôi đợi.

Thôi Tường híp mắt, cười ha ha, nhìn về phía Mạc Phàm.

Quản lý đã đến đây rồi, tiểu tử này còn không chịu cúi đầu.

- Tiểu Chiêu, vị tiên sinh này có vấn đề sao?

Quản lý lạnh lùng liếc mắt nhìn tiếp viên hàng không kia một cái.

- Đúng vậy, rõ ràng là nói nhảm một câu, Thôi tiên sinh bảo vị tiên sinh này lau giày cho anh ta, tôi cảm thấy tôi không sai.

Tiếp viên hàng không giải thích.

- Cô cảm thấy không sai, cô cho rằng mình là khách hàng sao, đừng quên thân phận của cô, đâu đến lượt cô nói đúng sai, cô có biết cô làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng nhiều năm của công ty hàng không chúng ta hay không?

Sắc mặt quản lý lạnh lùng, phê bình một trận.

Một hội viên bạch kim gây khó dễ cho khách hàng khoang phổ thông, không biết tự mình động não, mà tự chủ trương.

- Tôi…

Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiếp viên hàng không trắng bệch, không biết nên nói gì.

- Đợi bị đuổi đi.

Quản lý lạnh lùng liếc tiếp viên hàng không kia một cái, dời mắt nhìn Mạc Phàm.

Thực cho rằng người tốt có hảo báo sao, nghĩ nhiều rồi.

- Vị tiên sinh này, cậu làm hại an toàn của hành khách khác, dựa theo quy củ tôi hoàn toàn có thể cho người đưa cậu xuống máy bay, tiếp nhận cảnh sát điều tra, nhưng nể mặt cậu là hành khách chuyến bay, cậu xin lỗi dựa theo yêu cầu của vị tiên sinh này, còn đảm bảo sẽ không rời khỏi vị trí của mình, nể mặt cậu còn trẻ tuổi, chúng tôi sẽ xử lý khoan dung với cậu, lựa chọn của cậu là?

Mặt quản lý không chút thay đổi hỏi.

Giọng điệu nói chuyện giống như đã thủ hạ lưu tình với Mạc Phàm.
Advertisement
';
Advertisement