Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Tuy Xá Sơn chỉ có 199 mét, nhưng ở trong tỉnh Giang Nam này, đã là ngọn núi cao nhất.

Chỗ của Âu Dương Minh Nhật ở nơi cao nhất Xá Sơn, trong biệt thự tư nhân có tên là Xá Sơn Cư, nơi này cũng là nơi đàm phán…

Lúc này Âu Dương Minh Nhật mặc trang phục thời Đường màu trắng, ngồi trong đình hóng mát ở sân sau biệt thự.

Trong đình hóng mát, có một cái bàn và ghế được tạo bởi cẩm thạch ngọc thạch.

Mỗi thứ này đều đã vô giá, mua được một ngôi biệt thự cũng không có vấn đề gì, lại bị bọn họ ngồi dưới người và ở trước người, không thể không nói là không lãng phí.

Ngoại trừ Âu Dương Minh Nhật ra, Tống Minh Huy và mười mấy người đàn ông phúc hậu đi giày Tây cũng ngồi trên ghế ngọc, dùng trà thơm và điểm tâm tinh xảo do một đám mỹ nữ mặc sườn xám phục vụ.

Một đám người thỉnh thoảng nhìn về phía cửa vào đình hóng mát, vẻ mặt không giống nhau.

- Lần này chúng ta có thể ép được Mạc đại sư không?

Mộc Hồng Bân tân gia chủ Mộc gia nhìn vài lần, không thấy bóng dáng Mạc Phàm, lo lắng hỏi.

Sau khi Mộc Hồng Viễn bị Mạc Phàm giết, Mộc gia vì đối đầu Mạc gia, liền đẩy ông ta lên vị trí gia chủ.

Nếu là lúc trước, chắc chắn ông ta rất vui.

Vị trí gia chủ Mộc gia, ông ta nằm mơ cũng muốn, dù sao cũng là nhất gia chi chủ, không chỉ có quyền lợi trước kia không có, còn có danh vọng.

Nhưng hiện giờ ngồi trên vị trí này, ông ta luôn cảm thấy một thanh kiếm treo trên đỉnh đầu ông ta, khiến ông ta đứng ngồi không yên.

- Mộc Hồng Bân, ông đúng là không có tiền đồ, đã thành gia chủ rồi, còn nhát gan sợ phiền phức như vậy, chẳng trách người trở thành gia chủ Mộc gia là Mộc Hồng Viễn, không phải ông.

Lâm Thiên Thành có vài phần tương tự Lâm Thiên Phong cười mỉa nói.

Tuy Lâm Thiên Phong đã chết, nhưng ông ta vẫn không có một chút sợ hãi.

Lần này không chỉ có gần nửa thực lực Giang Nam làm chỗ dựa cho ông ta, chỉ cần Mạc Phàm dám động vào một nửa sợi tóc của ông ta, gần nửa thực lực Giang Nam sẽ chèn ép Mạc Phàm.

Trừ chuyện đó ra, còn có hai tòa đại sơn Tống Minh Huy Tống gia và Âu Dương lão gia tử, có gì phải sợ.

- Tôi mà sợ sao, chỉ là tên tiểu tử kia không khác gì con chó điên lắm, vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn.

Mộc Hồng Bân cố nặn ra tươi cười nói.

- Chuyện này ông nên đặt trong tim trong bụng được rồi, trước mặt Âu Dương lão gia tử và Tống tiên sinh, tên tiểu tử kia còn dám lỗ m ãng sao?

Lâm Thiên Thành cười nói, vô hình vỗ mông ngựa Âu Dương Minh Nhật và Tống Minh Huy.

Tống Minh Huy cười khẽ, ngoài miệng thì không nói, nhưng trong mắt đều là hưởng thụ.

Thực lực của Lâm gia không khác Tống gia bọn họ mấy, Lâm gia hiện giờ chỉ có thể dựa vào Tống gia ông ta mới qua được khủng hoảng, điều này làm ông ta vô cùng vui vẻ.

Chỉ cần thu thập Mạc đại sư này xong, Tống gia bọn họ sẽ là gia tộc cường đại nhất Giang Nam.

Biểu cảm của Âu Dương Minh Nhật như thường, bỏ chén trà bằng ngọc xuống, liếc mắt nhìn Mộc Hồng Bân một cái nói.

- Hồng Bân, hôm nay cậu đặt trong tim trong bụng là được, cho dù là chó điên đến chỗ tôi cũng không điên nổi.

Âu Dương Minh Nhật gõ bàn ngọc, trung khí mười phần nói.

Rõ ràng chỉ là một câu nói, nhưng giống như cho mọi người ở đây uống thuốc an thần.

- Thấy chưa, lão gia tử đã lên tiếng rồi, còn gì phải lo lắng, chúng ta đợi Mạc đại sư ăn khổ đi.

Lâm Thiên Thành cười nói.

Ông ta thuận tay ôm một mỹnữ mặc sườn xám ngồi lên đùi ông ta, đôi tay không thành thật.

Trước mắt những người khác sáng lên, một số người cũng bất an như Mộc Hồng Bân, nhao nhao nâng chén với Âu Dương Minh Nhật.

- Vậy hôm nay xin nhờ lão gia tử rồi.

- Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để người ta tiếp tục hồ nháo ở Giang Nam, Giang Nam nên đến lúc ổn định lại rồi.

Âu Dương Minh Nhật giơ chén lên, trong mắt hiện lên sắc lạnh.

Một Mạc gia nho nhỏ, vừa tới Giang Nam chưa tới một tháng, đã làm lộn xộn Giang Nam đang ổn định.

Cứ tiếp tục như thế, Giang Nam vốn ở thế bốn chân vững chắc, sớm muộn gì cũng thành thiên hạ của Mạc gia.

Nếu Giang Nam này thành Mạc gia, vậy còn phần Âu Dương Minh Nhật ông ta, tất phải diệt trừ Mạc gia con chuột làm hỏng nồi canh này.

Một đám người uống sạch chén trà, tin tưởng tăng lên nhiều, đợi Mạc Phàm đến.

Âu Dương lão gia tử không mở miệng, bọn họ còn lo lắng, dù sao Mạc đại sư này dựa vào thực lực bản thân đánh bại Lâm gia nhất mạch.

Nhưng hiện giờ tuyệt đối không thành vấn đề.

Mười năm trước, Vạn Thiên Tuyệt đến Hoa Hạ đánh bại liên tục mười đại cao thủ, muốn đặt chân ở Giang Nam, kết quả bị hai chữ của Âu Dương Minh Nhật khiến “rời đi”.

Vạn Thiên Tuyệt không nói hai lời, quả thực không đặt chân ở Giang Nam.

Âu Dương lão gia tử nói Giang Nam đến lúc nên ổn định lại, bọn họ nơm nớp lo sợ vài ngày, chắc chắn hôm nay là lúc bọn họ giẫm Mạc đại sư một cước.

- Được rồi, cuối cùng ngày lành cũng sắp tới.

Một lão tổng khác cười thoải mái, cũng ôm một mỹ nữ mặc sườn xám vào trong lòng, những người xung quanh cũng bắt chước.

Không lâu sau, không biết người nào kêu lên.

- Đến rồi!

Mọi người nhìn về phía cửa, chỉ thấy Mạc Phàm mặc trang phục thoải mái, Lưu Nguyệt Như đi bên cạnh, dưới sự dẫn dắt của một mỹ nữ mặc sườn xám, đi trên con đường nhỏ đến chỗ bọn họ.

Nhìn thấy hai người, Tống Minh Huy và Lâm Thiên Thành hơi nhếch miệng, cười mỉa.

Có máu gà Âu Dương Minh Nhật rồi, trong mắt những người khác cũng lộ vẻ chờ mong.

- Cuối cùng cũng đến rồi.

Hai mắt Âu Dương Minh Nhật khép hờ, khẽ nâng lên liếc nhìn Mạc Phàm một cái, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Ông ta sống gần trăm tuổi, có uy vọng và nhân mạch như ngày hôm nay, toàn bộ đều dựa vào Vọng Khí Thuật của ông ta.

Trên người người bình thường, chỉ có bạch khí nhàn nhạt.

Phàm là người nhất định thành châu báu, bạch khí không thành hình như rồng, hổ, thì có màu sắc như tím, vàng, những hình dạng và sắc thái này đại biểu thành tựu khác nhau của những người đó sau này.

Ông ta chỉ điểm, giúp đỡ những người đó, không một người nào không có loại khí này.

Tuy trên người Mạc Phàm có một tầng bạch khí, nhưng không chỉ không ra gì, còn ẩn ẩn mang theo một chút hắc khí đại biểu cho tử vong.

Ông ta biết Mạc đại sư trong truyền thuyết là đứa bé chưa tới 20 tuổi, chỉ là không ngờ có bộ dạng này.

ế ểNếu không phải Mạc Phàm có thể đi vào biệt thự của ông ta, ông ta thực hoài nghi biệt thự của ông ta vô cùng tạp nham.

Khi Âu Dương Minh Nhật nhìn Mạc Phàm, Mạc Phàm như cảm nhận được liếc nhìn Âu Dương Minh Nhật một cái, hơi nhếch miệng.

- Lão giả mặc đồ trắng kia là Âu Dương Minh Nhật sao?

Mạc Phàm hỏi.

- Đúng vậy, Mạc tiên sinh.

Lưu Nguyệt Như liếc mắt nhìn Âu Dương Minh Nhật với vẻ kiêng kị, gật đầu nói.

- Chẳng trách có uy vọng cao như thế.

Mạc Phàm thoải mái nói.

Ông già này sử dụng Vọng Khí Thuật với hắn, hắn không nhìn ra sao.

Vọng Khí Thuật này không khác “Vọng” của bác sĩ chẩn bệnh, nhưng có chút khác, nắm giữ Vọng Khí Thuật đồng nghĩa với việc biết sau này người ta có thành quả hay không.

Dựa vào thủ đoạn này, ông ta có thể giao tiếp với rất nhiều người sau này sẽ có thành quả, dần dần uy vọng sẽ tích lũy cao.

Chỉ là chút tiểu thuật căn bản không lọt vào pháp nhãn của hắn, hắn dùng bừa một loại pháp thuật cũng mạnh hơn Vọng Khí Thuật vô số lần.

- Chẳng trách?

Lưu Nguyệt Như nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu, nhưng vẫn đi cùng Mạc Phàm đến trước đình.

Mỹ nữ mặc sườn xám đứng trước đình nghỉ mát, hơi cúi người xuống, trước ngực lộ ra mảng lớn tuyết trắng.

- Chủ nhân, Mạc tiên sinh đến rồi.

Mỹ nữ mở miệng, không ít người nhìn Mạc Phàm và Lưu Nguyệt Như, sau đó đều nhìn về phía Âu Dương Minh Nhật ngồi im trong đình nghỉ mát.

Rất lâu sau Âu Dương Minh Nhật mới mở miệng.

- Tôi đã biết, cất những thứ kia đi.

Âu Dương Minh Nhật chỉ bàn ngọc và ghế dành cho Mạc Phàm, cùng với một bộ trà bằng bạch ngọc nói.

Ông ta vừa nói xong, mọi người trong đình đều nhếch miệng, cười nhìn Mạc Phàm.
Advertisement
';
Advertisement