Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Mạc Phàm nhướn mày, lộ ra một chút bất ngờ.

Lâm Khuynh Thiên mới chết chưa tới một ngày, Thủ Hộ Nhất Tộc đã tới Giang Nam.

- Tới nhanh thật đó!

- Tiểu tử, nếu cậu muốn còn mạng, nhanh thả tôi ra, nếu không cậu đợi bị diệt tộc đi.

Lão giả cười mỉa nói, giọng điệu như có hi vọng rời đi.

Sắc mặt Mạc Phàm không đổi, làm như không nghe thấy, bàn tay hắn vung lên, cửa đá động thiên mở ra.

- Nếu bọn họ lấy được, cứ việc lấy đi, nếu không lấy được, ông nên thành thật ngốc trong này đi.

- Tiểu tử, cậu đã nói như vậy, lão phu đi trước.

Lão giả cười ha ha.

Trên chìa khóa chớp lóe kim quang, như sao chổi kéo ra một cái đuôi rất dài, tốc độ tăng nhanh.

Trong không khí, một vùng gợn sóng được tạo ra, giống như biến thành nước gợn, trong chớp mắt chìa khóa đã biến mất ở trong, chỉ để lộ cái đuôi.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn chìa khóa này một cái, khẽ nâng mí mắt, cười khẽ.

Nếu thanh chìa khóa này không có linh khí giúp đỡ, không bay được xa.

Xem ra Thủ Hộ Nhất Tộc không chỉ ở rất gần, còn thi pháp cách không muốn lấy chìa khóa này.

Đổi thành những người khác chắc chắn sẽ giao chìa khóa này ra, nhưng trước mặt hắn, ha ha!

- Tốc độ của ông rất nhanh, nhưng ông đi được sao?

“Răng rắc!” Một đạo thiểm điện xuất hiện trong mắt hắn, chỉ trong chớp mắt đã đến bên cạnh chìa khóa, đánh lên trên chìa khóa.

Kim quang trên chìa khóa chớp lóe, lập tức như bóng đèn điện áp biến yếu, đột nhiên tối đi.

Tia chớp nhanh chóng phân nhánh, biến thành mấy xúc tua bắt lấy chìa khóa, kéo mạnh lấy, rút chìa khóa từ trong không trung ra.

- Tiểu tử, cậu!

Lão giả giận dữ hét.

Ông ta đã sớm kìm nén bụng lửa giận chỗ Mạc Phàm, không dễ dàng gì mới đợi được Thủ Hộ Nhất Tộc kêu gọi, ai biết chỉ thiếu chút nữa, ông ta có thể thoát khỏi ma chưởng của Mạc Phàm.

- Tôi nói rồi, ông không đi được.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Tiểu tử, cậu không có huyết mạch Lâm gia, giữ tôi ở đây cũng vô dụng, hà tất phải tự tìm phiền phức?

Lão giả vừa sốt ruột vừa tức nói.

- Ông chắc chắn không có tác dụng với tôi sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, hỏi ngược lại.

Hắn đã đến Tiên Thiên sơ kỳ, muốn tấn cấp cần linh khí gấp mấy lần động thiên này, có lẽ nơi chìa khóa mở ra là cơ duyên.

Nếu chìa khóa mở ra cơ duyên đến tay hắn, hắn sẽ để Thủ Hộ Nhất Tộc lấy đi được sao.

Còn huyết mạch Lâm gia, hắn chỉ giết Lâm Thiên Phong và Lâm Khuynh Thiên, Lâm gia có nhiều người như thế, thiếu huyết mạch Lâm gia sao.

Cho dù người Lâm gia chết sạch, chỉ là hạn chế huyết mạch có thể làm khó y tiên bất tử hắn sao?

Tuy nói ai buộc chuông thì người đó đi cởi chuông, nhưng người kết chuông này không đủ cao minh lắm.

- Cậu…

Lão giả tức đến mức không biết nói gì.

Quả thật Mạc Phàm khác với người bình thường, kiến thức và thủ đoạn không chỉ không kém ông ta, còn cao hơn ông ta một chút.

Chuyện huyết mạch, thực sự không làm khó được Mạc Phàm.

- Tiểu tử, cho dù cậu giữ tôi ở đây, cũng đừng nghĩ cầm được cả đời, Thủ Hộ Nhất Tộc đã đến, không lâu sau tôi sẽ được bọn họ lấy về, thanh chìa khóa này vẫn là của Lâm gia.

Lão giả kêu lên.

Mạc Phàm cười khinh thường, một tay vươn ra, chìa khóa bay vào trong tay hắn.

Ý niệm của hắn vừa động, phù văn trên tay không ngừng xuất hiện, biến mất vào trong chìa khóa này.

- Bọn họ đến đây đừng chọc tôi, bọn họ có thể bình yên rời đi, chọc tôi, bọn họ sẽ ở lại như ông, còn nữa, trừ phi tôi muốn giao chìa khóa cho bọn họ, nếu không thiên sinh vạn thế bọn họ cũng đừng nghĩ lấy đi.

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe hào quang, lạnh lùng nói.

- Tiểu tử, cậu đợi…

Phù văn nhập vào trong chìa khóa, kim quang trên chìa khóa thu lại hết, giọng nói không cam lòng của lão giả cũng biến mất theo.

Ngón tay Mạc Phàm sáng lên, cho chìa khóa vào trong nhẫn trữ vật, nhìn thoáng qua phía Tây Giang Nam.

Lúc này trên một ngọn núi phía Tây Bắc, người đàn ông trung niên như 18 tuổi ngồi trên một trận pháp khắc tạm, chậm rãi mở mắt ra.

- Hình như chìa khóa kia bị phong ấn, các người còn cảm nhận được không?

ổ ấ ầMột người đàn ông lớn tuổi nhất trong đó, tóc đã hoa râm, trầm giọng hỏi.

- Tôi còn có thể cảm nhận được, nhưng không thể kết nối với chìa khóa kia.

Một phụ nhân trung niên mở mắt nói.

- Tôi không cảm nhận được rồi!

Một người đàn ông mặt màu vàng đất nói.

Những người khác đều nhíu mày, lắc đầu, rõ ràng là không cảm nhận được sự tồn tại của chìa khóa.

- Vậy tên tiểu tử kia có bản lĩnh không nhỏ, vậy mà có thể phong ấn chìa khóa.

Người đàn ông tóc hoa râm lộ ra vẻ nghiêm túc, nói.

- Khụ khụ, tiểu tử này đứng thứ 5 Hắc Bảng, nếu không có chút bản lĩnh, sao có thể lên nhanh trong vòng một năm như thế?

Người đàn ông mặt vàng ho khụ khụ vài tiếng nói.

- Thứ 5 Hắc Bảng thì sao, thứ 2 Hắc Bảng rơi vào Thập Bát Hoàng Sa Trận của chúng ta cũng phải cầu xin tha thứ.

Phu nhân trung niên lạnh lùng nói, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là kiêu ngạo.

Năm đó cao thủ Vạn Thiên Tuyệt khiêu chiến Hoa Hạ, đánh bại liên tục 10 đại cao thủ Hoa Hạ, cuối cùng bị giam 18 ngày trong Thập Bát Hoàng Sa Trận của bọn họ.

Vạn Thiên Tuyệt còn như vậy, Mạc Phàm là cái thá gì.

- Tôi nghĩ chúng ta không cần ở đây thi pháp triệu hoán chìa khóa kia, đến trang viên tiểu tử kia ở, ép cậu ta giao chìa khóa ra, nếu cậu ta dám phản kháng thì giết rồi đoạt chìa khóa.

Trong mắt người phụ nữ trung niên lóe sáng sắc bén, lạnh lùng nói.

- Nhị tỷ nói không sai, có gì phải sợ tiểu tử này, cậu ta cầm thứ không thuộc về mình, cứ đến tìm cậu ta giết là được.

Một người đàn ông mặc hắc y, đầu trụi lủi có mấy cái sẹo nói.

- Không sai…

Hai người vừa mở miệng, những người khác đều gật đầu tán thành.

Thanh danh của Thủ Hộ Nhất Tộc bọn họ không có trong sách, cũng không ở trên Hắc Bảng, nhưng người chân chính biết bọn họ mới biết chỗ đáng sợ của bọn họ.

Người đàn ông tóc hoa râm nhíu mày, liếc mắt nhìn người phụ nữ trung niên và hắc y đầu bóng loáng một cái.

- Hai người cảm thấy tôi sợ tên tiểu tử kia sao?

- Nếu không vì sao chúng ta lại ở đây thi pháp, mà không đến tìm tên tiểu tử kia?

Người phụ nữ bất mãn nói.

Rõ ràng Thủ Hộ Nhất Tộc bọn họ có thực lực phi phàm, nhưng khiêm tốn như thế, khiến bà ta không hài lòng lắm.

- Thủ Hộ Nhất Tộc không cần sợ bất luận kẻ nào, tôi chỉ muốn thăm dò thực lực của tên tiểu tử kia.

Người đàn ông tóc hoa râm nói.

- Hiện giờ thăm dò xong chưa, quả thật tên tiểu tử kia có chút bản lĩnh, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Người phụ nữ nhíu mày, khinh thường hỏi.

- Tôi sẽ khiến tiểu tử kia tự mình giao chìa khóa ra, còn xin lỗi túc chủ.

Người đàn ông tóc hoa râm đứng dậy, cao giọng nói.

Ông ta vừa đứng dậy, khí thế cả người thay đổi, như núi cao kéo dài, như thần binh ra khỏi vỏ, khí tức bễ nghễ thiên hạ tỏa ra từ người ông ta.

- Để tiểu tử kia giao chìa khóa ra sao, làm thế nào vậy?

Tên hắc y đầu bóng loáng khiếp sợ nói.

Giết người thì đơn giản, nhưng khiến người ta cúi đầu rất khó, nhất là khiến cường giả cúi đầu.

- Rất đơn giản, chỉ cần một cuộc điện thoại là được.

Người đàn ông tóc hoa râm hơi nhếch miệng, cười tự tin nói, bộ dạng bày mưu nghĩ kế.

Ông ta nói xong lấy điện thoại ra ấn vài cái, gọi cho một số.

Cuộc điện thoại này vừa gọi đi, lập tức giống như lưới lớn khuếch tán ra ngoài, rất nhiều người nhanh chóng nhận được cuộc gọi tương tự.

Có người thở phào nhẹ nhõm, có người ngầm may mắn, có người lộ ra tươi cười nham hiểm, có người đợi đã lâu.

Điện thoại đến đâu, giống như dấy lên ngọn lửa chỗ đó, rất nhanh ngọn lửa này lan ra một vùng lớn, thiêu đốt nửa Giang Nam.
Advertisement
';
Advertisement