Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Đi, Tống tiện nhân, cô có ý gì?

An Hiểu Hiên nhíu mày, tức giận hỏi.

- Không phải các người còn chuyện sao, các người có thể rời đi trước, là ý này.

Tống Tử Duyệt cười nói.

Cô ta thua, nhưng cô ta đường đường là đại tiểu thư Tống gia, sao có thể quỳ với An Hiểu Hiên học chó sủa, đùa giỡn gì chứ?

- Cô…

- Thế nào, còn không phục, muốn tôi bảo người tiễn các người không?

Thu Minh Nguyệt cười nói.

Anh ta mới mở miệng, mười mấy đại hán áo đen lập tức đi từ bốn phía tới, đến gần đám Mạc Phàm.

- Các người muốn chơi xấu sao?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, cười mỉa nói.

- Không sai, cậu có ý kiến sao, tiểu tử.

Thu Minh Nguyệt nâng cằm, nhìn Mạc Phàm nói, vẻ mặt như mình là quý tộc hơn hẳn người khác.

- Các người đã không thực hiện theo giao ước, tôi sẽ khiến các người làm.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Quỵt nợ với hắn, có khả năng sao?

- Cậu muốn ra tay à?

Thu Minh Nguyệt cười nói.

Mạc Phàm làm hỏng chuyện tốt của bọn họ, anh ta vốn không định để Mạc Phàm rời đi, dù thế nào cũng phải thu thập một trận mới được.

Đúng lúc tiểu tử này không muốn cút đi, anh ta cầu còn không được.

- Thu thập tiểu tử này cho tôi.

Thu Minh Nguyệt cười âm hiểm nói.

- Dạ, thiếu gia!

Mấy người đàn ông cao lớn uy vũ cử động tay chân, cười lạnh lùng, đi về phía Mạc Phàm.

Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên nhíu mày, trong mắt hiện lên chút ánh sáng lạnh.

- Mạc Phàm, chúng ta đi thôi.

Bạch Tiểu Tuyết kéo Mạc Phàm nói.

Tuy Mạc Phàm là Tiên Thiên Tông Sư, thu thập vài người này không thành vấn đề, nhưng Tống gia không dễ đối phó như vậy.

Nhất là sau khi Lâm gia bị diệt, các thế lực ủng hộ Lâm gia đều chuyển sang bên Tống gia, thế lực Tống gia tăng lên không ít.

Nếu không sao Tống Tử Duyệt dám hung hãn như vậy?

Mạc Phàm nhìn thoáng qua Tuyết Nhi, cười dịu dàng.

Hai người kia bắt nạt cô bé An Hiểu Hiên này hắn đều đã không ngồi yên không để ý, bắt nạt trên đầu hắn và Tuyết Nhi, sao hắn có thể không làm gì?

- Yên tâm đi, không sao đâu, đối phó những người này ngay cả ngón tay đều không cần cử động.

Mạc Phàm cười nói.

- Tiểu tử, khẩu khí của cậu đúng là không nhỏ, cậu nghĩ rằng tôi và mọi người là bùn đất à, cậu lập tức rời đi sẽ không sao, bây giờ không đi cậu chắc chắn sẽ có chuyện.

Thu Minh Nguyệt nói chắc chắn.

Xung quanh có người nhíu mày thở dài, có người bĩu môi, nhưng không ai xen mồm vào.

Cho dù bọn họ không quen nhìn, nhưng đối phương là Tống gia và Thu gia, không đủ thực lực thì đừng nên xen vào việc của người khác tốt hơn.

- Tiểu tử, các cậu nên rời đi tốt hơn.

Có người cười mỉa nói.

Muốn để Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt xin lỗi, căn bản là chuyện không có khả năng.

Thay vì bị ăn đánh, không bằng nhanh chóng rời đi tốt hơn.

Chỉ một lát mấy đại hán áo đen đã đến bên cạnh đám Mạc Phàm.

- Tiểu tử, cậu tự mình cút, hay chúng tôi để cậu cút!

- Cút sao?

Mạc Phàm lắc đầu cười, bỗng nhiên ánh mắt phát lạnh.

- Cút!

Một chữ như sấm nổ tung, từng đạo kình phong lập tức nhấc lên, bay về xung quanh.

Mấy đại hán áo đen kia căn bản không có bất luận đường sống nào, như bị búa tạ giã mạnh, bay về phía xa.

“Bùm…” Một đám người ngã về phía xa, rầm một tiếng không đụng vào góc áo Mạc Phàm.

Ở đây ngoại trừ Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên ra, gần như tất cả mọi người đều trợn mắt há miệng.

Có một số mỹ nữ váy bị thổi tung, lộ ra nội y bên trong cũng không phát hiện.

Mấy đại hán nhìn không giống người bình thường, chắc chắn từng trải qua huấn luyện đặc biệt.

Nhưng Mạc Phàm không cử động một ngón tay, chỉ một chữ “cút” đã đánh bay đám người này.

- Chuyện này…

- Sao tiểu tử này lại làm được?

Tươi cười trên mặt Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt cứng ngắc, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.

Tiên Thiên Tông Sư?

Nghĩ vậy hai người nhanh chóng lắc đầu, Mạc Phàm trẻ tuổi như thế, sao có thể là Tiên Thiên Tông Sư?

- Tiểu tử, rốt cuộc cậu là ai?

Tống Tử Duyệt hơi híp mắt, tức giận nói.

- Tôi là ai, hai người không có tư cách biết, nếu thua, thì quỳ xuống cho tôi.

Mạc Phàm lạnh giọng nói.

Kiếp trước Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt giở trò nhiều như thế, hắn không đối phó hai người đã vô cùng nhân từ rồi, vậy mà còn dám ngang ngược chơi xấu với hắn.

Nếu muốn chơi cứng, vậy thì để bọn họ biết cứng thế nào.

Chữ “quỳ” vang lên.

“Cộp” một tiếng, Tống Tử Duyệt, Thu Minh Nguyệt và người đàn ông nói chuyện thay Thu Minh Nguyệt lúc trước bỗng nhiên có cảm giác như có hai bàn tay to ấn lên vai bọn họ, ba người đều quỳ xuống.

“A!” Tống Tử Duyệt kêu lên, trên mặt đỏ tím vì đau đớn, đôi mắt gần như sắp phun ra lửa.

Cô ta đường đường là đại tiểu thư Tống gia Giang Nam, chưa từng quỳ trước thiên địa quỷ thần, có khi nào quỳ trước mặt người khác như vậy?

Thu Minh Nguyệt cũng nhíu mày, trên mặt đều là hung dữ.

Xung quanh, bao gồm cả Bạch Tiểu Tuyết trong đó đều thay đổi sắc mặt.

Bình thường bọn họ ầm ĩ đến mấy, cũng ít khi bảo người ta quỳ xuống.

Mạc Phàm chỉ nói một câu đã khiến người ta quỳ xuống, quả thực làm bọn họ khiếp sợ, nhưng chỉ sợ chuyện này ầm ĩ lớn rồi.

Chỉ có An Hiểu Hiên là cảm thấy hết giận, nhìn Mạc Phàm cũng thuận mắt hơn nhiều.

- Tiểu Tuyết, cô bảo anh ta dừng tay, chúng ta đều là bạn bè, bạn bè hà tất phải làm bạn bè khó xử, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.

Một mỹ nữ tóc quăn mặc lễ phục màu vàng đứng ra nói.

Bình thường cô ta có quan hệ không tệ với Tống Tử Duyệt, tất nhiên không thể nhìn Tống Tử Duyệt bị bắt nạt như vậy.

- Triệu Lâm, vừa rồi lúc cô ta bắt nạt chúng tôi, không thấy cô đi ra nói giúp, chúng ta cũng thân thiết như thế, mấy ngày hôm trước tôi còn mời cô ăn một miếng thịt bò, cô quên nhanh như vậy sao.

An Hiểu Hiên khinh bỉ nói.

Lúc này biết bạn bè hà tất làm bạn bè khó xử, lúc trước thì sao?

- Tiểu Lâm, đừng cầu xin An tiện nhân, lát nữa mình sẽ thu thập cô ta.Tống Tử Duyệt nghiến chặt răng, nói.

Cô ta nói xong lạnh lùng nhìn Mạc Phàm.

- Tiểu tử, anh biết bổn đại tiểu thư là ai, anh biết anh đang làm gì không?

Mạc Phàm nhìn lướt qua Tống Tử Duyệt, không thèm để ý nữa.

- Mặc kệ cô là ai, dựa theo đánh cược, ngoại trừ quỳ xuống còn học chó sủa!

Mắt Tống Tử Duyệt mở to, sắc bén trong mắt lại tăng gấp đôi.

Bảo cô ta quỳ xuống đã vô cùng nhục nhã, lại bảo cô ta học chó sủa, sau này cô ta sẽ không ngẩng đầu lên được ở Giang Nam mất.

- Tiểu tử, anh dám khiến tôi học chó sủa, Tống Tử Duyệt tôi nhất định sẽ giết anh.

- Thu gia chúng tôi cũng sẽ diệt các người!

Thu Minh Nguyệt trầm giọng nói.

Mạc Phàm cười khẽ, làm như không nghe thấy.

- Muốn bắt nạt người, nhất định phải chuẩn bị tâm lý bị người ta bắt nạt, kêu đi.

Lâm gia đã bị hắn diệt, Tống gia và Thu gia mà thôi, có gì đáng ngại?

Hắn vừa nói xong, ba ký hiệu bay từ giữa ngón tay hắn ra, chui vào trong mi tâm ba người.

Rõ ràng ba người không há miệng, nhưng như bị thứ gì đó khống chế, hai tay cũng chống xuống, tựa như khi chó gặp chủ nhân, cổ họng không tự chủ được phát ra tiếng chó sủa.

“Gâu gâu gâu…”

Trong chớp mắt, sắc mặt đám Tống Tử Duyệt lập tức âm trầm, gần như có thể vặn ra nước, ngực như sắp nổ tung vì tức giận.

Ba người kêu xong, Mạc Phàm nói với Bạch Tiểu Tuyết:

- Chúng ta đi thôi!

Bạch Tiểu Tuyết nhìn ba người vẫn quỳ trên đất, trong mắt hiện lên chút lo lắng, cố nặn ra nụ cười vui vẻ, gật đầu.

An Hiểu Hiên chụp ba người kia một cái, làm dấu tay chữ “V”, cũng rời đi theo.

Bọn họ còn chưa ra khỏi cửa, Tống Tử Duyệt gần như thét lên.

- Tiểu tử, lá gan anh lớn thật dám nhục nhã bản tiểu thư, nói cho bổn tiểu thư biết tên của anh thử xem?
Advertisement
';
Advertisement