Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Rạng sáng ngày hôm sau, trước cửa biệt thự Hào Đình và công ty điền sản Mạc Thái Mạc gia thu mua có mấy trăm người vây quanh, trên băng rôn có viết “Trả lại đất cho tôi, trả lại công đạo cho tôi”, được đám người này treo ở cửa biệt thự.

Có một số người buộc băng vải đỏ như máu, giống như bị đả thương.

Những người này không ở trước cửa biệt thự và công ty lâu, mấy chiếc xe cảnh sát tiến vào biệt thự và công ty Mạc gia, cha Mạc Phàm và Lưu Nguyệt Như hai người phụ trách chính của công ty bị cảnh sát mang đi, còn cả số sách công ty Mạc gia nữa.

Chưa tới giữa trưa, xưởng dược của Mạc gia ở Đông Hải cũng bị niêm phong, không được cho phép, không thể sản xuất thuốc.

Những người Mạc gia khác cũng bị cảnh sát hạn chế tự do, đợi tiếp nhận thẩm tra.

Không chỉ như vậy, ngay cả Tần gia, Lạc gia, Lỗ gia Tấn Châu, Khương gia có quan hệ với Mạc gia, cũng đều bị hạn chế.

Trong một đêm, bầu trời trên không Mạc gia sập xuống, mặt đất cũng nứt ra, giống như ngày tận thế.

Biệt thự Hào Đình.

Lão mẹ Mạc Phàm, bác cả, chú ba Mạc Phàm, còn có Bạch Vô Song, Mộc Phong Nhạc tụ tập trong phòng khách, mỗi người đều đã mây đen đầy mặt.

- Phong Nhạc, đã xảy ra chuyện gì thế, làm rõ chưa?

Lão mẹ Mạc Phàm hỏi.

Cha Mạc Phàm bị bắt đi, bà không thể không đứng ra làm chủ.

- Cháu nhận được tin bên phía Tần lão, có người báo lên tỉnh Mạc gia chúng ta trộm bản đồ quy hoạch tỉnh Giang Nam, cường thủ hào đoạt với chủ sở hữu đất, trong tỉnh bị chủ sở hữu đất tạo áp lực lúc này mới bắt người đi điều tra, Tần lão bảo chúng ta đừng ra cửa, nói là Lâm gia giở trò quỷ.

Mộc Phong Nhạc nghiêm mặt, giải thích.

Tối hôm qua Lâm Thiên Phong tơi tả mà về, dùng chân suy nghĩ cũng biết Lâm gia giở trò quỷ.

- Lâm gia?

Trong phòng khách, sắc mặt mọi người khó coi.

- Lâm gia chết tiệt này, thua thì thua, vậy mà dùng thủ đoạn đê tiện như thế, Mạc gia chúng ta thanh giả tự thanh, để bọn họ lăn qua lăn lại đi.

Chú ba Mạc Phàm đập bàn, tức giận nói.

ế ể ẩ ắ- Chỉ sợ không đơn giản như thế, chúng ta không thể đợi tẩy trắng được.

Bác cả Mạc Phàm nâng chén trà lên uống một ngụm, nhìn những hung thần ác sát bên ngoài biệt thự.

Tuy ông nói vậy, nhưng nếu Lâm gia ra tay, Lâm gia sẽ không đợi bọn họ minh oan.

- Lâm gia muốn thế nào, ông ta còn dám diệt Mạc gia chúng ta sao?

Chú ba Mạc Phàm không tin nói.

Bạch Vô Song, Mộc Phong Nhạc, cùng với lão mẹ Mạc Phàm nhíu mày, không trả lời.

Bọn họ đều xuất thân từ nhà giàu có, hiểu rõ phong cách làm việc của đám nhà giàu.

Người bình thường vì tiền tài, có thể giết người diệt khẩu.

Những nhà giàu này vốn không để Mạc Phàm vào trong mắt, diệt một tộc cũng không hiếm thấy, hàng năm tỉnh Giang Nam có chuyện như thế xảy ra.

- Mạc tiên sinh đâu?

Bạch Vô Song hỏi.

- Đúng vậy, nhị tẩu, Tiểu Phàm đi đâu rồi?

Chú ba Mạc Phàm hỏi theo.

Lúc Mạc gia và Tần gia xích mích, Mạc Phàm ra tay là nghịch chuyển.

Chỉ cần có Mạc Phàm ở đây, bọn họ còn có hi vọng.

- Tối qua Tiểu Phàm đã về trang viên, đến bây giờ còn chưa đi ra, chị gọi mấy cuộc mà không nghe máy.

Lão mẹ Mạc Phàm thở dài nói.

- Không phải Mạc tiên sinh đang bế quan tu luyện đấy chứ?

Sắc mặt Mộc Phong Nhạc khó coi, suy đoán.

Nghe thấy hai chữ bế quan, tâm tình những người khác cũng rơi vào đáy cốc.

Nếu Mạc Phàm bế quan, không biết sẽ trôi qua bao lâu.

Khi từ thành phố Tây Hồ về Đông Hải, Mạc Phàm vừa đóng cửa là bế quan gần một năm.

Chỗ dựa lớn nhất của bọn họ là Mạc Phàm, nếu thời gian bế quan của Mạc Phàm dài như thế, đợi Mạc Phàm đi ra, chỉ sợ Mạc gia sớm bị Lâm gia diệt rồi.

- Không có biện pháp khác liên lạc với Mạc tiên sinh sao?

Mộc Phong Nhạc nắm chặt tay, nói.

- Trái lại cũng có, để tôi thử một lần.

Vẻ mặt lão mẹ Mạc Phàm u buồn, do dự một lát nói.

Mạc Phàm cho Tiểu Vũ một khối Huyết Hồn Thạch, lần trước Thiên Thành Diệt đến biệt thự số 9, đã gọi Mạc Phàm thông qua khối ngọc này.

Hiện giờ Lâm gia dùng toàn lực ra tay với Mạc gia, nếu không nhanh thông báo cho Mạc Phàm, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng những người biểu tình xông vào, bọn họ sẽ vô cùng nguy hiểm.

Ngoại trừ bọn họ, cha Mạc Phàm và Lưu Nguyệt Như bị bắt vào cục cảnh sát, cho dù có A Hào và Liệt Hỏa đi theo, cũng không chắc chắn an toàn, dù sao Giang Nam là địa bàn của Lâm gia.

Bà lấy điện thoại ra, định gọi cho Tiểu Vũ, một giọng nói lanh lảnh vang lên trong phòng khách.

- Cho dù các người thông báo cho Mạc Phàm, cậu ta cũng không tới được, các người nên cam chịu số phận đi.

Giọng nói này vừa vang lên, lão mẹ Mạc Phàm chỉ cảm thấy tay tê rần, di động rơi xuống đất.

Không đợi đám lão mẹ Mạc Phàm thấy rõ là ai, đám người vốn bị bảo vệ, cảnh sát ngăn cản ở bên ngoài, vô cùng phẫn nộ xông vào.

Cùng lúc đó, bên ngoài rừng cây nhỏ ký túc xá nữ sinh đại học Phục Sáng Giang Nam.

- Tiểu Phàm, Phỉ Phỉ, cuối cùng hai người cũng tới thăm mình rồi.

Lý Thi Vũ hưng phấn nói với một nam một nữ ngồi trên ghế quay lưng về phía cô.

Từ khi đến Giang Nam, ba bọn họ chưa tụ tập với nhau.

Cô định đợi nghỉ quốc khánh đến thăm Mạc Phàm và Lưu Phỉ Phỉ, ai biết hai người đến đây.

- Cô sẽ gặp hai bọn họ nhanh thôi.

Hai người quay đầu lại, người nam trong đó cười âm hiểm nói.

Anh ta cười như ác lang đói ba ngày, thấy được con mồi.

- Hai người là?

Lý Thi Vũ thấy rõ mặt hai người, sắc mặt thay đổi, lùi về sau mấy bước theo bản năng.

Hai người này căn bản không phải là Mạc Phàm và Lưu Phỉ Phỉ.

Bên ngoài Vân Trung Thự Đông Hải, Tiểu Vũ, Tiểu Ngọc, Chu Hiệt mang theo tiểu hồ ly cầm túi lớn túi nhỏ, đang trên đường quay về.

Trên nhà cao tầng cách đó không xa, ba cửa kính mở ra, họng súng to bằng kích thước cánh tay trẻ mới sinh ló ra, nhìn kỹ cũng không thể phát hiện.

Họng súng tối đen, giống hệt như trong trò chơi CF, là súng trường thiết bị bắn ở xa.

Lực sát thương của súng này còn đáng sợ hơn súng ngắm, đối tượng bắn chủ yếu là xe thiết giáp, máy bay, xe công sự, thuyền và những thứ có năng lực bảo vệ nhất định, dùng trên người càng mãnh liệt hơn.

Cho dù không bắn trúng vị trí quan trọng, cũng khiến người ta nổ thành mảnh nhỏ.

Ba khẩu súng như vậy, lặng yên không một tiếng động chĩa về phía ba người, ba người căn bản không phát hiện ra.

Chuyện như vậy cũng xảy ra ở mấy nơi khác.

Mà lúc này, trong động thiên Viên Gia Trang.

Sau khi hắn đưa mọi người về biệt thự, liền quay về nơi này.

Trang viên trang trí gần xong rồi, đã có thể để người nhà hắn chuyển vào, tệ nhất là Hộ Sơn Trận Pháp trong trang viên.

Lúc trước hắn đoạt được quyền khống chế trang viên này, không có thời gian sửa chữa Hộ Sơn Đại Trận.

Chỉ cần sửa chữa Hộ Sơn Đại Trận ở đây một lần, có linh tuyền và linh khí hình rồng làm chỗ dựa, cho dù là Quỷ Lão đứng thứ 5 Hắc Bảng xông vào, cũng khiến ông ta một đi không trở về.

Hắn ngồi khoanh chân cạnh linh tuyền, hai tay không ngừng vũ động, một đám pháp ấn đánh vào trong Trận Bàn, sửa chữa Trận Bàn trong Hộ Sơn Đại Trận.

Đúng lúc này, hắn nhíu mày, động tác trên tay dừng lại, trong chớp mắt pháp ấn vỡ nát.

Ý niệm của hắn vừa động, ngọc bội Long Vương tỏa ra ánh sáng màu xanh, bay từ trong nhẫn ra.

Hắn rót một chút linh khí vào trong ngọc bội Thanh Long, giọng nói lo lắng của Long Nhược Tuyết lập tức truyền đến.

- Lâm gia ra tay, Mạc gia đã xảy ra chuyện, nhanh ra ngoài.

Những lời này vừa vang lên, Mạc Phàm nheo mắt, sắc bén trong mắt hắn nở rộ như thần kiếm lợi khí.
Advertisement
';
Advertisement