Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Hắn khẽ nâng mí mắt, trong mắt hiện lên chút kỳ lạ, lam quang lập tức sáng lên.

Từng đạo bạch tuyến rắc rối phức tạp như kén tằm, xuất hiện trong mắt hắn.

Có một số bạch tuyến bị gãy, nhưng phần lớn đều hoàn hảo, giống như lông trâu, không biết có bao nhiêu cái, từ trước người hắn mãi cho đến thác nước đối diện, đều là bạch tuyến này.

Cách tay hắn một khoảng có một sợi bạch tuyến, chỉ thiếu chút nữa thôi, hắn sẽ đụng phải nó.

Sợi mỏng như thế, nếu không nhìn kỹ căn bản không thể thấy, cho dù lực cảm ứng của hắn siêu nhân cũng thiếu chút nữa đụng vào.

- Bàn Ti Thiên Hỏa Trận sao, chẳng trách Lâm gia và Hắc Ám Giáo Đình nhìn trúng trang viên này, cũng không dám ra tay dễ dàng.

Hắn cười thoải mái, thu tay lại.

Bên ngoài trang viên Viên gia chỉ là một phần Hộ Sơn Đại Trận, động thiên phúc địa chân chính của Viên gia ở trong thác nước.

Nhưng bốn phía thác nước đều bị Bàn Ti Thiên Hỏa Trận bao trùm, muốn đi vào động thiên phúc địa không dễ dàng như vậy.

Bàn Ti này là tơ Thiên Tằm, không chỉ ẩn hình khó mà phát hiện ra được, còn vô cùng mẫn cảm với linh khí.

Người bình thường căn bản không nhìn thấy, đụng tới cũng không có vấn đề gì.

Nhưng tu sĩ thì hơi phiền phức, chỉ cần lộ ra một chút linh khí, Bàn Ti sẽ đứt, động đến thiên lôi địa hỏa, sẽ nổ người ta bị thương.

Mỗi gốc Bàn Ti đại biểu cho một Thiên Lôi Địa Hỏa Trận, nhiều Bàn Ti như vậy, cho dù là hắn da đầu cũng run lên.

Không chỉ như vậy, nếu toàn bộ Bàn Ti này được kích hoạt, thế giới giấu trong động thiên phúc địa sẽ bị phá hủy hoàn toàn, đều không chiếm được gì.

Muốn phá giải trận pháp này không khó, nhưng phiền phức như bác kén kéo tơ, vô cùng nguy hiểm, không đến 10 năm đừng nghĩ đến chuyện phá bỏ, hắn muốn phá giải Bàn Ti Thiên Hỏa Trận này cũng phải cần một hai tháng.

Nhưng hiện giờ một phút đồng hồ cũng không thể lãng phí.

Hắn lấy chìa khóa mài từ Ngọc Thạch ra, rót linh khí vào bên trong.

“Bùm!” Trên chìa khóa b ắn ra một đạo hào quang màu vàng, chiếu lên thác nước phía xa.

Trên thác nước giống như tảng đá nhập vào trong hồ nước, gợn sóng dập dờn ra xung quanh, một thứ như ổ khóa khổng lồ xuất hiện, nhanh chóng nhích lại gần Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhét chìa khóa vào trong cái lỗ, khẽ xoay một cái.

“Ken két…” Âm thanh như bắt đầu dùng cơ quan đã lâu không dùng vang lên bốn phương tám hướng.

Rất lâu sau, âm thanh này mới biến mất.

“Bùm!” Bốn phía chấn động, chỉ thấy thác nước chảy thẳng xuống hồ nước nhanh chóng thu nhỏ lại, sau đó biến mất hoàn toàn, lộ ra một cánh cửa đá.

Trên vị trí trung tâm cửa đá, một đạo hoàng quang phóng ra, chiếu xuống dưới chân Mạc Phàm.

“Ken két…” Trên cầu đá dưới chân Mạc Phàm, giữa lan can tự động mở ra, hình thành một lối ra.

Trong hồ nước dưới cầu, cột nước phóng lên trời, dâng từng khối đá trong nước phía dưới cầu lên, hình thành cầu nổi lơ lửng trong không trung.

Khóe miệng Mạc Phàm khẽ nhếch lên, đi ra cầu đá, cười khẽ đi lên cầu nổi.

Hắn đến chỗ nào, những sợi tơ nhỏ biến mất như băng tuyết gặp ánh mặt trời, tảng đá dâng lên từng khối.

Hắn chậm rãi tiến lên, đi lên cầu nổi đến cửa đá trong thác nước.

Nếu lúc này có người đến đây, sẽ nhìn thấy như tiên nhân qua cầu, đến chỗ nào chỗ đó là đường.

Một lát sau, hắn đến phía trước cửa đá.

Hắn cầm chìa khóa cho vào trung tâm cửa đá tỏa ra ánh sáng, xuyên qua cái lỗ đó.

“Ken két!” Cửa đá mở ra, một động thiên lập tức xuất hiện trước mắt hắn.

Trong động thiên này có hồ nước, hồ nước được núi vây quanh bốn phía, không ít chim thú sống trong đó, nói một cách chính xác là yêu thú, tiếng hổ gầm vượn hót vang lên liên tục.

Chân núi, từng khu vườn giấu trong màn hào quang, trong đó gieo trồng đủ loại dược vật, rất nhiều loại đã trưởng thành.

Giữa hồ nước, trên một hòn đảo nhỏ, một vũng nước suối ngũ sắc vọt lên cao, lại quay về trong ao, từng đạo ánh sáng như cầu vồng xuất hiện xung quanh nước ao, hoàn cảnh yên tĩnh như tiên cảnh, vô cùng xinh đẹp.

Theo nước suối phun ra, linh khí nồng đậm phả vào mặt, tuy không thể so được với ở Tu Chân giới, nhưng nồng đậm gấp không biết bao nhiêu lần biệt thự Đông Hải và Âm Sơn.

- Chẳng trách Lâm gia bố trí ván cờ mười năm, cũng muốn lấy được trang viên này.

Mạc Phàm vui sướng cười nói.

Trước mắt Mạc Phàm lập tức sáng lên, trên mặt hiếm khi hiện lên vui mừng sợ hãi.

Đã không còn nhiều thứ khiến hắn động tâm, nhưng động thiên phúc địa này lại khiến hắn kinh ngạc vui mừng không nhỏ.

Nơi này không chỉ có linh khí ngưng tụ thành long địa, còn có linh tuyền vô cùng hiếm thấy.

Suối phun ở giữa hồ kia là linh tuyền, hắn vốn lo lắng không biết linh khí ở nơi này có thể khiến hắn hoàn thành Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công nhị chuyển tiến vào cảnh giới Tiên Thiên hay không.

Dù sao linh khí của hắn vô cùng tinh thuần, linh khí khiến tu sĩ khác đến Tiên Thiên đỉnh phong, có thể khiến hắn đến Trúc Cơ hậu kỳ đã không tệ rồi.

Có đạo linh tuyền này, hắn hoàn toàn có thể tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.

Linh tuyền này ngoại trừ ẩn chứa linh khí kinh người ra, còn được Ma giới gọi là Sinh Mệnh Chi Thủy, là bảo vật giúp người ta tăng cường và khôi phục thể lực.

Người bình thường uống nước linh tuyền pha loãng gấp trăm lần, không chỉ có thể tiêu trừ rất nhiều bệnh tật, còn có thể tăng cường thể chất.

Ngoại trừ linh tuyền ra, nơi này còn gieo trồng lượng lớn linh thảo linh dược, tuy đa số là linh dược 10 năm, nhưng gieo trồng bên cạnh linh tuyền, mỗi loại đều có dược tính mấy trăm năm, trong đó còn có không ít linh dược trăm năm.

Có khả năng những linh thảo linh dược này do Viên gia gieo trồng, nhưng vì tai họa 10 năm kia, đời sau không còn sống sót để sử dụng, cho nên chưa từng tiến vào nơi này.

Một trang viên như vậy, không nói đến linh tuyền có thể ngộ nhưng không thể cầu, cũng không nói đến Hộ Sơn Đại Trận, chỉ riêng trăm mẫu linh dược không chỉ 20 triệu, 200 triệu cũng không mua được.

Hắn cười nhạt, tay tạo pháp ấn, một đám ký hiệu bay về phía chìa khóa.

Chỉ cần sửa chữ trấn phú khắc trên đồ vật của trang viên này, như vậy sẽ là của hắn.

Nhưng mà ký hiệu còn chưa tiến vào trong chìa khóa, bỗng nhiên chìa khóa chấn động, rời khỏi tay bay đến chỗ cách hắn ba thước.

Một vòng xoáy xuất hiện từ trên chìa khóa, vô số linh khí chen chúc bay về phía chìa khóa.

Vừa rồi bầu trời còn trong xanh, bỗng nhiên âm u, linh khí nồng đậm cũng xao động theo.

Không khí quỷ dị như mưa dông sắp tới, diệt thế tương lâm.

Không lâu sau, vòng xoáy thu lại, một lão giả tiên phong đạo cốt xuất hiện trên đất chỗ chìa khóa.

Lão giả này khoảng 80, 90 tuổi, râu tóc bạc trắng, mặc đạo bào màu vàng, phía sau lưng là kiếm đồng tiền, áo bào phần phật, đứng khoanh tay, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

- Không phải huyết mạch Viên gia tôi, nhanh rời khỏi trọng địa Viên gia, nếu không sẽ phải chết!

Lão giả nói.
Advertisement
';
Advertisement