Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Chuyện này…

An Hiểu Hiên như bị sét đánh, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Mạc Phàm khiến những người đó quỳ xuống, không có gì ghê gớm.

Mạc Phàm giết hai ông chủ kia, cũng không có gì.

Nhưng một câu của Mạc Phàm, hai Tiên Thiên Tông Sư cũng như tượng gỗ, thành thật quỳ xuống, chuyện này có chút đáng sợ rồi.

Ông nội cô cũng là Tiên Thiên nhập pháp Chân Nhân, nếu gặp hai Tiên Thiên Tông Sư bên cạnh Lâm Khuynh Thiên, cũng chỉ kéo dài khoảng cách mới có khả năng đánh bại bọn họ.

Nhưng tuyệt đối không dễ dàng như Mạc Phàm.

Trước đó Mạc Phàm còn cứu Tiểu Tuyết dưới tay cao thủ Thần Điện, Bạch gia đã tra rõ người kia, là Roa Thẩm Phán Chi Kiếm của Thần Điện, một người vô cùng khó đối phó.

Roa cũng chỉ có thể chạy trốn khỏi tay Mạc Phàm, Mạc Phàm lại càng không phải người bình thường.

- Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự là?

Mắt An Hiểu Hiên khẽ đảo, trong con ngươi của cô lóe lên mấy chữ thanh danh hiển hách.

Mạc đại sư Đông Hải, Long Vương?

Đôi môi đỏ mọng của cô cử động vài cái, nhưng không phát ra âm thanh, hoàn toàn bị chân tướng làm khiếp sợ.

Vẻ mặt Lâm Khuynh Thiên cũng ngẩn ra, hai vệ sĩ bên cạnh anh ta có thực lực gì, anh ta hiểu rõ nhất.

Tiên Thiên Tông Sư, nhân trung chi long.

Nếu đặt ở nơi khác, bất luận người nào đều là nhân vật như nhất đại tông sư.

Hai người như vậy, vậy mà không chịu nổi Mạc Phàm quát, cả hai đều quỳ xuống.

Lúc này sắc mặt anh ta khó coi trước nay chưa từng có.

Từ lần đầu tiên anh ta gặp được Mạc Phàm, Mạc Phàm đã không là cá mặc anh ta định đoạt.

Trái lại là anh ta, mới đúng là cá trong mắt Mạc Phàm, mà anh ta không tự biết.

Chỉ cần Mạc Phàm nguyện ý, giết anh ta dễ như giẫm chết một con kiến.

“Thình thịch!” Lâm Khuynh Thiên vội vàng lùi về sau mấy bước, mặt như giấy vàng, sau lưng anh ta, tây trang dán sát vào trên lưng.

- Hiện giờ cậu còn muốn tôi tặng trang viên cho cậu, kết bạn với cậu không?

Mạc Phàm nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lâm Khuynh Thiên chất vấn.

- Đồ của Lâm gia chúng tôi, Lâm gia chúng tôi nhất định sẽ cầm lại.

Lâm Khuynh Thiên cố chấp nói.

Muốn đội vương miện, nhất định phải chịu được sức nặng.

Mạc Phàm lấy trang viên này, vậy đợi Lâm gia bọn họ trả thù đi.

Có lẽ không chỉ có Lâm gia bọn họ trả thù.

- Tôi đợi các cậu tới lấy, cậu có thể đi rồi.

Mạc Phàm thản nhiên nói, căn bản không để Lâm Khuynh Thiên vào mắt.

Lâm gia cứ việc phái người tới lấy, phái một giết một, phái cả đám sẽ giết cả đám.

Lâm Khuynh Thiên nhíu mày, nghiến chặt răng nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ hung dữ.

Chưa có ai có thể khiến anh ta té ngã hai lần, hơn nữa lần này còn thảm như vậy.

ầ ể ế ấChỉ cần Mạc Phàm nguyện ý, có thể giết anh ta bất cứ lúc nào.

Vậy mà Mạc Phàm không giết anh ta,chuyện này còn khó chịu hơn giết anh ta.

Chuyện giết chóc như thế, đặt ở trước kia anh ta là chúa tể, hiện giờ thành người bị chúa tể chi phối.

- Mạc Phàm, cậu đợi đó, lần thứ ba gặp mặt, tôi nhất định sẽ khiến cậu hối hận vì quyết định hôm nay.

Lâm Khuynh Thiên gần như quát ầm lên, xoay người đi về phía cửa sảnh đấu giá.

Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, làm như không nghe thấy, dời mắt nhìn An Hiểu Hiên đang thất thần ở bên cạnh.

An Hiểu Hiên bị Mạc Phàm nhìn chăm chú, lúc này mới chậm rãi lấy lại tinh thần, trên khuôn mặt yêu mị miễn cưỡng nặn ra tươi cười.

Vừa rồi cô ở trước người Mạc Phàm như nữ thần gặp con ruồi, cao cao tại thượng.

Bây giờ mắt cô khẽ đảo, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt Mạc Phàm.

Tông sư như long, người nào dám mạo phạm người đó chết.

Cô từng nghe ông nội nói những lời này không chỉ một lần.

Mạc Phàm là tông chủ giữa rồng, một người như vậy, từ lần đầu tiên cô nhìn thấy đã không ngừng khinh thường, cho dù chết mười lần cũng không thiệt thòi.

- Mạc Phàm, anh muốn làm gì, anh cứu Tuyết Nhi, vừa rồi tôi khuyên anh cũng vì tốt cho anh thôi.

Vừa rồi những người khuyên Mạc Phàm hòa giải với Lâm Khuynh Thiên, không phải chết thì quỳ, cô không muốn giống như những người đó.

- Tôi cứu Tuyết Nhi, cô lại lấy oán trả ơn, bảo tôi cúi đầu với Lâm Khuynh Thiên, lời giải thích này không thông suốt lắm đâu?

Mạc Phàm không thèm quan tâm nói.

- Ai biết anh lợi hại như vậy đâu, nếu tôi biết anh lợi hại như vậy, tôi chắc chắn sẽ không chọc vào anh.

An Hiểu Hiên có chút ấm ức nói.

Bây giờ cô đã hiểu rõ, vì sao Mạc Phàm muốn dẫn cô tới hội đấu giá rồi, là muốn đả kích cô một phen.

- Nếu cô biết tôi là ai, cũng biết cái giá phải trả mạo phạm tôi đúng không?

Mạc Phàm nhìn An Hiểu Hiên, cười khẽ hỏi.

- Anh đừng giết tôi, tôi, sau này tôi sẽ không ngăn cản anh kết giao với Tiểu Tuyết.

An Hiểu Hiên thành thật nói, không còn một chút hung hãn ương ngạnh lúc trước.

Trước đây cô không biết thân phận của Mạc Phàm, hiện giờ chính mắt nhìn thấy sự lợi hại của Mạc Phàm, còn dám ngăn cản Mạc Phàm kết giao với Tiểu Tuyết sao.

Mạc Phàm lắc đầu cười, kiếp trước An Hiểu Hiên thường xuyên nghĩ các biện pháp đùa giỡn hắn, ngăn cản hắn với Tuyết Nhi, nhưng còn chưa đến mức giết cô nàng này.

Sở dĩ hắn làm vậy, là muốn An Hiểu Hiên an phận chút.

- Vậy nhớ kỹ đặt cược giữa chúng ta, còn cả thân phận tôi nữa.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

- Tôi nhất định sẽ không truyền ra ngoài, nếu tôi nói cho người khác biết, tôi sẽ biến thành Thái Bình công chúa.

An Hiểu Hiên giơ một tay lên, thề son sắt nói.

Mạc Phàm cười nhạt, rời khỏi sảnh bán đấu giá, để lại An Hiểu Hiên còn sợ hãi trong lòng và một đám người trúng Mê Hồn Thuật tỉnh lại.



Mạc Phàm rời khỏi sảnh đấu giá Đường Triều không lâu, ngay khách sạn Đường Triều đối diện phòng đấu giá Đường Triều.

Lâm Khuynh Thiên đứng trước cửa sổ, không ngừng uống rượu vang giá trị mấy chục vạn vào miệng, bình phục tâm tình như núi lửa phun trào của anh ta.

Đứng bên cạnh anh ta là một thư ký mỹ nữ mặc trang phục công sở, dáng người vô cùng nóng bỏng.

- Đã điều tra xong mọi chuyện chưa, rốt cuộc là ai đưa trang viên cho Mạc Phàm, với Mạc Phàm này là ai?

Một quyền của Lâm Khuynh Thiên đánh lên cửa sổ, tức giận hỏi.

- Chuyện trang viên đã điều tra xong, quả phụ Viên gia mà chúng ta không tìm được, chính là đạo diễn Hứa Bình, lúc trước thông tin của cô ta bị người ta xóa đi, cho nên chúng tôi không điều tra ra, đây là tin tức nhân viên chúng tôi sắp xếp ở phòng đấu giá Đường Triều đạt được, cố chủ Viên Gia Trang là Hứa Bình.

Thư ký mỹ nữ không dám thở mạnh, cẩn thận nói.

- Hứa Bình?

Lâm Khuynh Thiên nhướn mày, lập tức hiểu ra.

Chuyện Mạc Phàm đồng ý chữa bệnh cho cha mẹ cô ta, lúc ấy anh ta cũng ở đó, tất nhiên có biết.

Nếu là Hứa Bình, cuộc điện thoại khiến anh ta bị Mạc Phàm nghịch tập toàn diện, có vẻ dễ dàng lý giải rồi.

- Kẻ tiện nhân này, cũng dám đối nghịch với tôi, đưa trang viên cho Mạc Phàm, nhất định phải khiến cô ta biết Lâm Khuynh Thiên tôi không dễ trêu chọc như thế.

Lâm Khuynh Thiên nghiến răng nói.

- Dạ, thiếu gia.

Thư ký mỹ nữ gật đầu.

- Mạc Phàm kia thì sao, có tin tức mới gì không?

Lâm Khuynh Thiên hỏi tiếp.

- Mạc Phàm thần y Đông Hải này, chúng tôi vẫn không biết được tin tức gì, toàn bộ tin tức của cậu ta không có quyền hạn xem, chúng tôi phái người đến Đông Hải, cũng không có bất luận tin tức gì truyền lại, có khả năng Mạc Phàm này có quan hệ với Mạc đại sư Đông Hải?

Thư ký nhíu mày, suy đoán nói.

- Mạc đại sư Đông Hải, ý của cô là nói, Mạc Phàm thần y Đông Hải và Mạc đại sư là một người?

Hai mắt Lâm Khuynh Thiên sáng lên, khiếp sợ hỏi.

Anh ta vừa mới nói xong, di động lập tức vang lên.
Advertisement
';
Advertisement