Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Hắn tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết, bộ công pháp này có “Thần Giám” thần thông nhìn thấu toàn bộ.

Đừng nói là những nguyên thạch còn thạch bì, cho dù là linh mạch sâu dưới đất hắn cũng phân biệt được.

Thậm chí chỉ cần hắn nguyện ý, mắt hắn có thể dễ dàng nhìn thấu quần áo An Hiểu Hiên, nhìn thấy màu nội y của cô, cùng với bộ dạng lúc cô không mặc quần áo.

Bảo hắn đánh cược với An Hiểu Hiên, giống như bảo một tiến sĩ đến trường tiểu học, so với học sinh tiểu học xem ai tính nhanh hơn, tất nhiên hắn không có hứng thú.

Hơn nữa hắn đã nói thân phận mình cho An Hiểu Hiên rồi.

Có tin hay không là chuyện của An Hiểu Hiên, không liên quan gì đến hắn.

- Hửm?

An Hiểu Hiên nhíu mày.

Mạc Phàm có thể giả bộ như thế, cô vốn tưởng rằng Mạc Phàm sẽ đồng ý rất nhanh, giả bộ đến cùng.

Cho dù Mạc Phàm không hiểu đổ thạch, chọn bừa một cái bất kỳ, cũng có xác suất thắng cô, tuy là rất nhỏ, gần như không có khả năng, nhưng tốt hơn là lâm trận bỏ trốn.

Ai biết Mạc Phàm há miệng lại từ chối.

- Mạc thiếu, không phải anh mới nói anh là đại nhân vật sao, thế nào, lúc này chột dạ rồi hả?

Hai tay An Hiểu Hiên vòng quanh bộ ng ực cao ngất, cười mỉa nói.

- Đúng vậy, một chàng trai nhìn rất nhanh nhẹn, sao làm việc lại không quyết đoán như thế, ngay cả đánh cược cũng không dám.

Người đàn ông râu cá chê lúc trước, âm dương quái khí hát đệm.

“Ha ha.” Mạc Phàm cười nhạt, không để ý đám An Hiểu Hiên, đi về phía trước.

Thay vì lãng phí thời gian ở đây với An Hiểu Hiên, không bằng đi tìm nguyên liệu hắn cần.

Còn những người khác, con kiến mà thôi, hắn hoàn toàn không cần so đo.

An Hiểu Hiên thấy Mạc Phàm rời đi, lông mày lập tức nhíu lại, trong mắt hiện lên giận dữ.

Cô còn chưa để Mạc Phàm nhìn thấy sự lợi hại của cô, đả kích Mạc Phàm một phen, vậy mà Mạc Phàm muốn rời đi?

Từ lúc cô 8 tuổi tới nay, tiếp xúc với muôn hình muôn vẻ loại đàn ông.

Cô chưa từng thấy người nào giống như Mạc Phàm, lúc kiên quyết khiến cô tức giận đến mức nghiến răng, lúc mềm khiến cô như đánh vào biển rộng.

- Đợi một chút, Mạc Phàm, không phải anh sợ tôi vạch trần thân phận của anh, sau này anh không có cơ hội tiếp xúc với Tiểu Tuyết nữa đấy chứ?

Mắt An Hiểu Hiên khẽ đảo, cười khinh miệt nói.

Mạc Phàm mới đi hai bước liền dừng lại, nhíu mày.

Hắn ngoại trừ không có hứng thú với chuyện đổ thạch này, cũng muốn để lại chút mặt mũi cho An Hiểu Hiên.

Dù sao miệng cô bé này hơi xấu một chút, nhưng tâm không hư hỏng.

Nhưng nếu cô nàng này muốn tìm họa, hắn không ngại khiến sau này cô thành thật một chút.

An Hiểu Hiên thấy Mạc Phàm dừng lại, trong lòng lập tức vui vẻ.

- Bị tôi nói trúng rồi à, Mạc thiếu.

- Cô thật sự muốn đánh cược với tôi sao?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, hỏi.

- Chuyện này còn phải hỏi sao, không phải anh là Mạc đại sư Đông Hải, Long Vương Long Tổ à, có thể so nhãn lực với đại nhân vật như thế, là vinh hạnh của tôi, Mạc thiếu có cho tôi cơ hội này không?

An Hiểu Hiên cười xấu xa nói.

An Hiểu Hiên vừa nói xong, xung quanh lập tức truyền đến giọng nói khinh bỉ.

- Cậu ta là Mạc đại sư Đông Hải, vậy tôi là lão tổ Tây Hải?

ắ ắ ể ề ể ế ổ ế- Chắc chắn tiểu tử này đọc nhiều tiểu thuyết quá, còn Long Vương Long Tổ, tôi là Ngọc Hoàng đại đế đó.

Một người thường thích đọc tiểu thuyết nói.

Long Tổ chỉ là một tổ chức bịa đặt ra, căn bản không tồn tại.

An Hiểu Hiên nheo mắt lại, lộ ra đắc ý.

Mạc Phàm bị nhiều người ép buộc như thế, chỉ nhìn thôi cũng vui vẻ.

- Cô muốn xem nhãn lực của tôi, vậy tôi sẽ làm như cô mong muốn.

Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, thản nhiên nói.

- Được, vậy bản tiểu thư cho anh chọn trước, nếu tảng đá anh chọn trúng có giá trị tương đương với tảng đá bản tiểu thư chọn, cũng coi như anh thắng.

Trong lòng An Hiểu Hiên vui vẻ, khóe miệng cong lên nụ cười quỷ dị, tự tin nói.

An gia có phương pháp tu luyện nhãn lực đặc biệt, tuy cô không nhiều tuổi lắm, thiên phú vô cùng không tệ, cho dù là một số đại sư giám bảo cũng không có nhãn lực bằng cô.

Nếu Mạc Phàm đồng ý đổ thạch với cô, xem cô thu thập Mạc Phàm thế nào.

Cô thậm chí không cần dùng nhãn lực đặc biệt của An gia, là có thể chiến thắng một cách thoải mái.

Mạc Phàm lắc đầu cười.

Trong mắt hắn chớp lóe lam quang, đảo qua xung quanh, chỉ liếc mắt một cái, lam quang liền thu lại.

Hắn đi đến bên cạnh bệ ghi giá niêm yết, đứng bên cạnh một tảng đá có giá 1000 vạn.

- Tôi muốn tảng đá này.

Mạc Phàm chỉ một tảng đá to bằng nắm tay, bề ngoài có màu vàng đất, tảng đá có tính chất thật bình thường, đưa thẻ cho tiểu thư trên bệ khác.

- Được, tiên sinh, cậu đợi một lát.

Tiểu thư cung kính cầm thẻ, đi thanh toán.

Chỉ trong phút chốc, cả thẻ cộng tảng đá kia ở trên tay Mạc Phàm.

- Cô không cần chọn, trong vòng mười thước bên ngày, tảng đá tốt nhất là khối này, nếu khối này không phải tốt nhất, thì tính cô thắng.

Mạc Phàm đưa tảng đá cho An Hiểu Hiên, nói chắc chắn.

- Cái gì?

Xung quanh có không ít người nhìn tảng đá Mạc Phàm đưa cho An Hiểu Hiên, vẻ mặt lập tức sửng sốt, sau đó nở nụ cười.

- Tảng đá này tốt nhất gần đây, tiểu tử này đang đùa tôi sao?

Người đàn ông râu cá chê kia cười nói.

Những tảng đá được công khai ghi giá đều xem qua rồi, bên trong có thứ gì hay không có gì, cơ bản không kiếm được còn lỗ, bình thường có ít người mua.

Dù sao ai cũng không ngốc, mua đồ chưa đến mấy vạn.

- Tiểu tử này tới để gây cười à, tôi lại đánh cược 1 vạn tệ, tảng đá này là phế thạch.

Một người đàn ông khác cười nói.

Ông ta đổ thạch cũng coi như lâu đời, ít nhiều gì cũng có chút tâm đắc.

Tảng đá tốt thứ nhất phải nhìn đường vân, hai xem tính chất.

Tảng đá Mạc Phàm lấy không có đường vân gì đáng nói, nhìn tính chất thì như tảng đá bỏ đi, bên trong ngay cả ngọc cũng không nhất định có.

Đừng nói là 1000 tệ, 10 đồng mua cũng bị thiệt.

Mạc Phàm chỉ nhìn thoáng qua đã nói tảng đá này tốt nhất gần đây, đùa giỡn gì thế.

Cho dù là đại sư cũng phải cầm dụng cụ nhìn xem, mới dám mở miệng.

- Tôi cũng cược.

Mấy người ồn ào theo.

An Hiểu Hiên cười khẽ, nhìn thoáng qua tảng đá Mạc Phàm đưa cho cô.

Với nhãn lực của cô, trong tảng đá của Mạc Phàm có ngọc, nhưng không phải là ngọc tốt gì, cùng lắm là khiến Mạc Phàm hòa vốn.

- Anh chắc chắn lựa chọn tảng đá này à, tảng đá này sẽ khiến anh thua vô cùng khó coi, bản tiểu thư chọn bừa một khối, cũng có giá trị gấp 10 tảng đá này, nếu bây giờ anh muốn đổi, tôi không có ý kiến.

An Hiểu Hiên nhìn chằm chằm Mạc Phàm, trêu tức nói, bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay.

- Không cần đổi, cắt đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Nhãn lực của y tiên bất tử hắn, sao có thể lầm được?

- Được, nếu tảng đá của anh hơn 1000, thì tính bản tiểu thư thua.

An Hiểu Hiên cười đắc ý, giống như cô đã thắng.

Cô vẫy tay với một lão giả cách đó không xa, một lão giả lập tức đi tới.

- An tiểu thư có gì phân phó.

- Mở tảng đá cho vị thiếu gia này.

An Hiểu Hiên chỉ Mạc Phàm nói.

Lão giả liếc mắt nhìn tảng đá của Mạc Phàm một cái, đi đến chỗ mở tảng đá.

Lão giả quan sát một lát, dùng máy cắt cắt cẩn thận.

Một đám người khẽ nâng cằm, khinh miệt nhìn thạch bì bên ngoài mở ra.

- Hãy đợi xem, chắc chắn là phế thạch.

Tiếng bàn tán vang lên.

“Bốp!” Thạch bì rơi xuống đất, bị rơi vỡ.

- Mạc thiếu, lần này anh thua rồi, anh còn muốn nói anh là Mạc đại sư Đông Hải, Long Vương Long Tổ nữa không?

An Hiểu Hiên không thèm nhìn tảng đá bị mở ra, đôi mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm, đắc ý nói.

- Cô nhìn tảng đá kia xem, rồi hãy nói những lời đó.

Mạc Phàm cười mỉa nói.

An Hiểu Hiên hơi sững sờ, lúc này mới nhận thấy được khác thường.

Vừa rồi còn rất nhiều tiếng bàn tán, lúc này bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng máy cắt chuyển động.

Cô nghi hoặc nhìn phía tảng đá vừa mở, đôi mắt mở to, bên trong đều là không thể tin được.
Advertisement
';
Advertisement