Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Mạc Phàm!

Long Nhược Tuyết lắc đầu với Mạc Phàm.

Chỉ cần Mạc Phàm ra tay, sẽ bị trục xuất khỏi Long Tổ, còn bị Long Tổ vây bắt phong ấn.

Sắc mặt Mạc Phàm như thường, không nhìn ra được vui buồn.

- Nếu Long Tổ không cho phép nội đấu, vậy bây giờ tôi không phải người của Long Tổ, trả lại cô thứ này trước.

Mạc Phàm lấy lệnh bài Thanh Long ra, ném cho Long Nhược Tuyết.

Hắn vốn không có hứng thú với Long Tổ, nếu không phải Long Tổ có thể bảo vệ người nhà hắn, hắn căn bản không gia nhập Long Tổ làm gì.

Hiện giờ cho dù không có Long Tổ, có Moria ở đây, cô ấy hoàn toàn có thể giải quyết những cao thủ Tiên Thiên tiến vào Đông Hải.

Còn thông tin về vương tử Thần Điện, hắn không đạt được từ chỗ Long Tổ, hoàn toàn có thể đến Hắc Thị, Lam Điệp sứ giả Hắc Thị đang ở tỉnh Giang Nam.

- Mạc Phàm, cậu đừng kích động.

Sắc mặt Long Nhược Tuyết thay đổi, vội vàng khuyên.

Thỏ Tử đang chơi trò chơi cũng nhíu mày, lộ ra chút dị sắc.

Người đàn ông kia vốn hơi sững sờ, sau đó trong đáy mắt hiện lên vui mừng.

Thân phận Long Vương truyền lại rất nhiều, mỗi thế hệ đều vô cùng cường đại, chỉ riêng cái tên đã đại biểu cho người bình thường không thể tưởng tượng được.

Thủ lĩnh của 7 cao thủ Tiên Thiên, nhiều tài nguyên, thân phận sĩ quan, vô số tài phú.

Nếu Long Vương nguyện ý, mỹ nữ cũng không là vấn đề, có không biết bao nhiêu phụ nữ nhà giàu muốn gả cho Long Vương.

Địa vị không kém trưởng lão Thanh Bang, có không biết bao nhiêu người tranh rách đầu muốn đạt vị trí này.

Tiểu tử này bị anh ta khích tướng liền muốn rời khỏi Long Tổ, từ chối thân phận Long Vương.

Người trẻ tuổi đúng là dễ kích động, không biết Giang Thành nhìn trúng tiểu tử này ở điểm nào, lại muốn tiến cử tiểu tử này làm Long Vương.

- Tiểu tử, cậu cho rằng Long Tổ muốn rút là rút sao?

Người đàn ông cười mỉa nói.

- Anh chỉ cái này sao?

Mạc Phàm chỉ mi tâm, chỗ mi tâm ấn ký khế ước lúc trước ký với Giang Thành sáng lên.

- Không sai.

Người đàn ông gật đầu.

Có khế ước này, mạng nhỏ do Long Tổ nắm trong tay, Long Tổ muốn bọn họ chết lúc nào, bọn họ phải chết lúc đó.

“Ha ha.” Mạc Phàm cười khẽ, ý niệm khẽ động, ký hiệu kia chớp lóe vài cái liền biến mất.

Khế ước trình độ này còn muốn trói buộc hắn, chỉ cần hắn nguyện ý, trái lại hắn có thể dùng khế ước này khiến cả Long Tổ thương vong hầu như không còn.

Còn giải trừ, chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu hắn, căn bản không có bất luận độ khó gì.

Khế ước của Mạc Phàm vừa biến mất, vẻ mặt Long Nhược Tuyết thay đổi.

Khế ước này có tên là Càn Khôn Khế, chuyên hạn chế bọn họ, ngoại trừ không thể phản bội cãi lệnh Long Tổ ra, trong lúc nghỉ ngơi còn có thể tự động tạo ra phong ấn Cửu Long, phong tỏa tu vi của bọn họ, chỉ gặp nguy hiểm tính mạng mới có thể cởi bỏ.

Cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong cũng không thể thoát khỏi, chỉ đến Thần Cảnh trong truyền thuyết mới có thể tự động giải trừ.

Mạc Phàm chỉ nói một câu liền giải trừ được khế ước này, khế ước này như một tờ giấy, nói xé là xé.

Thỏ Tử mỹ nữ đang chơi trò chơi dừng động tác, trên gương mặt không có gợn sóng hiện lên vẻ khiếp sợ.

Người đàn ông kia cau mày, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm chớp lóe dị sắc, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường, trên mặt vẫn tràn đầy khinh thường như trước.

Mạc Phàm có thể phá giải Vạn Diệt Lao Lung, có thể giải trừ Càn Khôn Khế cũng không có gì đáng ngại.

Trừ bọn họ ra, Giang Thành đang dùng trà ở trong biệt thự vừa nâng chén trà lên liền dừng lại, sắc mặt thay đổi theo.

Mạc Phàm giải trừ khế ước, ánh mắt hắn phát lạnh nhìn người đàn ông kia.

- Bây giờ tôi không còn là người của Long Tổ nữa, hiện giờ tôi có thể phế anh đi.

Người đàn ông nheo mắt, trong mắt hiện lên sắc bén, khóe miệng cong lên nụ cười mỉa.

- Tiểu tử, cậu muốn phế được tôi, tốt nhất là lùi ra trăm mét, nếu không cậu không có khả năng làm được.

Mạc Phàm có thể giải trừ Vạn Diệt Lao Lung và Càn Khôn Khế, hơn phân nửa là pháp sư.

Một pháp sư đứng cách anh ta chưa tới 2 mét, cho dù đứng số 1 trên Hắc Bảng, anh ta cũng có thể giết chết Mạc Phàm một cách dễ dàng.

Sắc mặt Long Nhược Tuyết thay đổi, vội vàng đứng chắn giữa hai người.

- Mạc Phàm, cậu đừng ra tay.

Nếu Mạc Phàm không phải người của Long Tổ, ra tay với người đàn ông này, cô tuyệt đối không ngăn cản.Nhưng sự thật không phải như thế, người đàn ông này không đơn giản một chút nào.

Cô nói xong lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông kia.

- Hiên Viên Long, anh muốn làm gì?

- Nhược Tuyết, cô không thấy một người không phải thành viên của Long Tổ, đứng ở cứ điểm Long Tổ chúng ta, tuyên bố muốn phế tôi sao, bây giờ tôi hoài nghi cậu ta là tà tu, tôi muốn bắt cậu ta điều tra một phen, có vấn đề gì sao?

Hiên Viên Long cười nói.

- Anh!

Long Nhược Tuyết nhíu mày càng chặt, không để ý đến Hiên Viên Long, dời mắt nhìn Thỏ Tử đang chơi trò chơi.

- Chị Thỏ Tử, chị nói một câu đi.

Lúc này Thỏ Tử mới cất di động đi, đôi mắt bình tĩnh nhìn Hiên Viên Long.

- A Long, thôi, nhiệm vụ quan trọng hơn.

- Thỏ Tử, nếu tiểu tử này chỉ mạo phạm anh thì thôi, anh chắc chắn sẽ nghe lời em, nhưng cậu ta dám tự mình rời khỏi Long Tổ, từ chối thân phận Long Vương, đây là sỉ nhục với hai chữ Long Vương, nếu hôm nay cậu ta không quỳ xuống xin lỗi, anh nhất định phải thu thập tiểu tử này, cho cậu ta biết Long Tổ chúng ta không phải nơi cậu ta giương oai.

Hiên Viên Long nói rất rõ ràng, trong đáy mắt lóe lên hung ác nham hiểm.

Anh trai Long Nhược Tuyết chết trận, vị trí Long Vương bỏ trống lâu rồi.

Trong thời gian này luôn là anh ta mang theo tiểu đội Thanh Long chấp hành nhiệm vụ, công tích nhiều nhất trong đội.

Hiên Viên gia bọn họ đã làm xong quan hệ, do anh ta lên làm Long Vương, vị trí Kháng Kim Long của anh ta sẽ do một đệ tử Hiên Viên gia khác thay thế.

Ai biết nửa đường nhảy ra một Mạc Phàm, tuổi còn nhỏ hơn anh ta, không có bất luận bối cảnh gì liền trở thành Long Vương, sao anh ta có thể cam tâm.

May mà Mạc Phàm bị anh ta khích tướng vài câu, bỏ thân phận Long Vương này.

Chỉ cần anh ta phế Mạc Phàm, không chỉ vị trí Long Vương trừ anh ta ra không còn ai khác, Giang Thành cũng không phản đối.

Không chỉ như vậy, Thỏ Tử anh ta theo đuổi lâu như vậy cũng sẽ trở thành người phụ nữ của anh ta.

Hiên Viên Long vừa nói xong, sắc mặt Long Nhược Tuyết và Thỏ Tử đều khó coi, nhìn về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm cười nhạt, anh ta đi từ sau người Long Nhược Tuyết ra, vẻ mặt lạnh nhạt.

Hiên Viên Long nói nhiều như vậy, sao hắn không nhìn ra dụng ý của Hiên Viên Long, đơn giản là vì vị trí Long Vương.

Hắn không chỉ không lùi về sau kéo dài khoảng cách với Hiên Viên Long, trái lại còn đến gần Hiên Viên Long hơn.

- Bảo tôi xin lỗi, anh còn chưa có tư cách này, muốn vị trí Long Vương, anh cũng không có tư cách này, nhưng tôi cho anh một cơ hội, tiểu đội Thanh Long có bảy người đúng không, gọi bốn người khác ra đây đi, nếu tôi không thể phế anh, tôi đi, nếu phế được anh, anh cút.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Hắn không cần thân phận Long Vương, loại người như Hiên Viên Long, hắn vốn không cần để ý tới.

Nhưng nếu trêu chọc hắn, vậy thì cho anh ta biết không nên dây vào người nào.

Hiên Viên Long bị Mạc Phàm vạch trần, cũng không tức giận, trái lại còn vui vẻ.

Hôm nay anh ta ở đây là đợi một màn này.

Mạc Phàm giết chết đám Âm Long, bắt sống Moria thì sao, chuyện như vậy anh ta cũng làm được.

Hai ngón tay anh ta để lên môi, huýt sáo.

“Vù vù!” Bốn bóng người chớp lóe, xuất hiện ở bên ngoài biệt thự.

Một nữ ba nam, tuổi không vượt quá 30, bốn người khép hờ mắt, nhìn chằm chằm Mạc Phàm, đều là biểu cảm xem trò hay.

- Tiểu tử, như cậu mong muốn, mọi người đến đông đủ rồi.

Hai tay Hiên Viên Long để trước ngực, cười nói, bộ dạng rất tự tin.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn bốn người một cái, vô cùng bình tĩnh.

- Bảy người cùng lên đi!
Advertisement
';
Advertisement