Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Thẩm Phán Chi Kiếm dùng chữ đỏ miêu tả trong ghi chép của Bạch gia, chữ đỏ đại diện chon guy hiểm, tử vong, tiên huyết.

Thần kỹ đáng sợ như thế, ở trên tay chàng thanh niên trẻ này không có chút tác dụng gì, đúng là làm người ta khó mà tin được.

- Tiểu tử, chuyện tối nay dừng ở đây, nhưng chúng ta còn có thể gặp lại.

Người đàn ông nghiến răng nói.

Thẩm Phán Chi Kiếm bị Mạc Phàm phá giải dễ dàng, chuyện này không khác gì tát vào mặt anh ta một cái.

Làm Thần Điện bọn họ mất mặt, đều không có kết cục gì tốt.

Bóng dáng anh ta nhoáng lên một cái, liền lùi về nơi cách xa mười thước, xoay người muốn rời đi.

Người thanh niên này còn chưa tới 20 tuổi đã đỡ được Thẩm Phán Chi Kiếm, thực lực mạnh một cách kỳ lạ, anh ta không có khả năng mang Bạch Tiểu Tuyết đi, vẫn nên rời đi trước tốt hơn.

- Còn muốn chạy?

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, muốn đuổi theo.

Người đàn ông cười nham hiểm, một tay ấn lên tay còn lại một cái.

“Ken két!” Ba mũi tên màu đen lóe sáng u quang bay từ trong ống tay áo anh ta ra.

Mũi tên này không bắn về phía Mạc Phàm, trái lại bắn theo ba hướng khác nhau hướng về phía Bạch Tiểu Tuyết, trong chớp mắt đã tới trước người cô.

Vẻ mặt Tiểu Tuyết ngẩn ra, trong mắt hiếm khi lộ ra sợ hãi.

Vẻ mặt Mạc Phàm khẽ đổi, chẳng quan tâm người đàn ông kia nữa, một ấn ký trong lòng bàn tay lóe lên, bàn tay vung lên, ba đạo kình phong nhấc lên.

“Phập phập phập!” Ba mũi tên đồng màu đen cùng bắn trúng cây đại thụ.

Cây đại thụ vốn cành lá rậm rạp, héo rũ trong chớp mắt, bị màu đen thay thế.

Nhìn cây đại thụ này, tròng mắt Mạc Phàm hơi híp lại, hàn quang lóe lên, giống như lợi kiếm hàn băng, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống.

Chỉ trong giây lát người đàn ông kia đã biến mất không thấy.

Hắn không đuổi theo, ngón tay khẽ nhúc nhích, một ký hiệu bay ra, bay về phía người đàn ông vừa rời đi.

Làm xong chuyện này, lúc này ánh mắt lạnh lùng của hắn mới nhu hòa hơn, dời mắt nhìn Bạch Tiểu Tuyết vừa trấn tĩnh lại sau cơn sợ hãi, cười nói.

- Em không sao chứ?

Rõ ràng chỉ là một câu thăm hỏi ân cần, theo Mạc Phàm giống như giấc mộng hơn 500 năm trở thành sự thật.

- Tôi không sao, tôi tên là Bạch Tiểu Tuyết, học khoa tài chính, anh tên là gì?

Bạch Tiểu Tuyết đánh giá Mạc Phàm, nghi ngờ hỏi.

Cô và Mạc Phàm hẳn là gặp nhau lần đầu, nhưng cô luôn có cảm giác người đàn ông này quen biết cô.

- Tôi tên là Mạc Phàm, đến từ Đông Hải, sinh viên khoa quốc phòng.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

- Mạc Phàm, Đông Hải?

Bạch Tiểu Tuyết nhướn mày, lặp lại mấy chữ này.

Hình như cô từng nghe thấy cái tên này rồi, nhưng bây giờ không nghĩ ra nghe được từ đâu.

- Tôi biết gần đây có một tiệm mì không tệ, anh có rảnh không, tôi mời anh ăn khuya, cảm ơn anh vừa rồi đã cứu tôi.

Bạch Tiểu Tuyết cười khẽ, thoải mái nói.

Vẻ mặt Mạc Phàm khẽ đổi, tất nhiên hắn biết tiệm mì này, tên là Đẳng Nhất.

Tiệm mì này không lớn lắm, nhưng là một trong những tiệm mì trăm năm hiếm có ở đây, đồ ăn trong đó rất ngon.

Kiếp trước hắn quen với Tuyết Nhi thông qua Lưu Phỉ Phỉ, sau đó tình cờ gặp ở tiệm mì đó nhiều lần, quan hệ mới dần dần thân thiết hơn.

- Được…

Hắn vừa định gật đầu đồng ý.

Bất chợt.

Một bóng đen nhoáng lên một cái, như quỷ mị trong đêm khuya đến sau lưng hắn, một thanh đoản đao lóe sáng bạch quang dưới ánh trăng, để ở giữa lưng hắn.

Sau đó một giọng nói thanh thúy mà lạnh như băng vang lên.

- Cách tiểu thư nhà tôi xa một chút, nếu không tôi giết cậu.

Mạc Phàm nhíu mày, sắc bén lập tức nở rộ.

Hắn liếc mắt nhìn người phía sau hắn một cái, lúc này mới thu lại sắc bén.

Người phụ nữ này nhiều tuổi hơn hắn một chút, khoảng 20 tuổi, mặc trên người bộ đồ thể thao, dáng người lồi lõm lộ ra hết.

Dưới tóc ngắn màu đen, là gương mặt trái xoan tinh xảo lạnh như băng, nhất là đôi mắt lạnh lùng vô tình, như con đao trong tay cô, làm cho người ta sợ hãi.

- Tiểu Phượng, dừng tay, vừa rồi là anh ấy cứu tôi.

Bạch Tiểu Tuyết thấy là Bạch Tiểu Phượng, vội vàng nói.

Người phụ nữ này là hộ vệ của cô, tên là Bạch Tiểu Phượng.

Tuy chỉ 20 tuổi, nhưng đã đến Trúc Cơ đỉnh phong.

- Cậu ta, làm sao có thể?

Bạch Tiểu Phượng hơi nheo mắt lại, liếc mắt đánh giá Mạc Phàm, lúc này trường đao trong tay mới rời khỏi người Mạc Phàm.

Không đợi Bạch Tiểu Tuyết giải thích, một cô gái dáng người nóng bỏng hổn hển chạy tới.

Cô gái này mới 17, 18 tuổi mà phát dục còn tốt hơn phụ nữ thành thục 30 tuổi, còn có khuôn mặt cấp bậc gây họa.

Nhất là đôi mắt, ba văn ám động, câu nhân tâm hồn.

Lúc này cô gái chỉ mặc áo có đai, phía dưới là quần đùi, hình ảnh hương diễm khiến tâm huyết người ta dâng trào.

- Tiểu Tuyết, cậu không sao chứ?

Cô gái này thở hổn hển, thân thiết nói.

Cô là bạn cùng phòng của Bạch Tiểu Tuyết, cũng là bạn thân cùng nhau lớn lên với Bạch Tiểu Tuyết, tên là An Hiểu Hiên.

Sau khi Tiểu Tuyết rời khỏi biệt thự, cô thông báo cho người Bạch gia chạy ra ngoài.

- Mình không sao, Hiên Hiên, nếu không có anh ấy, có khả năng mình bị người kia mang đi rồi.

Bạch Tiểu Tuyết chỉ vào Mạc Phàm, cười nói.

- Anh ta?

ể ế ắ ắAn Hiểu Hiên khẽ nhướn mày, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, khinh thường hiện lên trong mắt cô.

Cô có thể là bạn thân từ bé của Bạch Tiểu Tuyết, cũng không phải người bình thường.

Cô là đại tiểu thư An gia luyện khí gia tộc ở Giang Nam, có chút hiểu biết về võ đạo, pháp đạo.

Tên thích khách kia có thể đánh vệ sĩ Bạch gia trọng sinh thần không biết quỷ không hay, chắc chắn thực lực không kém.

Mạc Phàm nhìn thế nào cũng giống sinh viên đại học bình thường, có bản lĩnh gì cứu Tiểu Tuyết.

Cho dù thật sự là anh ta cứu, chắc chắn trong đó có gì mờ ám.

Không chỉ An Hiểu Hiên, Bạch Tiểu Phượng cũng liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ bán tín bán nghi.

Cô kiểm tra vết thương của vệsĩ Bạch gia, hẳn là do Tiên Thiên Tông Sư gây ra.

Với độ tuổi của Mạc Phàm có thể cứu tiểu thư nhà cô khỏi tay Tiên Thiên Tông Sư, không khác gì chuyện viễn tưởng.

An Hiểu Hiên chỉ liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, liền dời mắt.

- Tiểu Tuyết, chúng ta đi về trước đi, lát nữa bác trai sẽ đến đây, chuyện này để bác trai xử lý đi, nhất định phải điều tra xem ai dám có ý đồ với cậu.

- Cha mình sắp tới sao?

Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày.

Cô vốn muốn ăn một bữa cơm với Mạc Phàm, cảm ơn Mạc Phàm đã cứu cô.

Nhưng nếu cha cô đến đây, cô chỉ có thể từ bỏ.

Bạch gia không cho phép cô có tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào, nếu để cha cô nhìn thấy, chỉ càng không có lợi với Mạc Phàm.

- Đúng vậy, gia chủ đang trên đường tới.

Bạch Tiểu Phượng nói.

- Mạc công tử, tôi còn có một số việc, hôm nào tôi lại mời anh ăn cơm nhé.

Bạch Tiểu Tuyết hơi xấu hổ nói.

- Được.

Mạc Phàm gật đầu nói.

Tất nhiên hắn biết Tuyết Nhi lo lắng chuyện gì, chỉ là Bạch Vô Thành thôi mà.

Với thân phận hiện giờ của hắn, hoàn toànkhông sợ Bạch Vô Thành.

Nhưng hắn và Tuyết Nhi vừa gặp mặt, vẫn chưa đến lúc ngả bài với Bạch gia.

Đợi hắn bắt được trái tim Tuyết Nhi, rồi gặp Bạch Vô Thành cũng không muộn.

Bạch Tiểu Phượng và An Hiểu Hiên ở bên cạnh đều nhíu mày lại.

- Tiểu Tuyết, chúng ta nhanh đi thôi, buổi tối rất lạnh.

An Hiểu Hiên thúc giục nói.

- Được rồi.

Bạch Tiểu Tuyết tạm biệt Mạc Phàm, ba người phụ nữ rời đi.

Mạc Phàm nhìn bóng lưng Tuyết Nhi, cười thoải mái.

Hắn nhìn thoáng qua hướng người đàn ông kia rời đi, muốn đuổi theo.

Một bóng dáng nóng bỏng đang đi quay trở lại, tiếng chói tai vang lên.

- Mặc kệ anh là ai, cũng không quản anh có mục đích gì, tốt nhất nên cách xa Tiểu Tuyết một chút, nếu không anh sẽ hối hận cả đời.
Advertisement
';
Advertisement