Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Không lâu sau, một chiếc xe Infiniti đỗ trước cửa nhà hàng tên là Vọng Giang Lâu ở bên cạnh Phổ Giang, bốn người ra khỏi xe.

Vọng Giang Lâu, nhà hàng ba sao duy nhất ở Giang Nam.

Nhà hàng này không chỉ được xây trên bờ sông tấc đất tấc vàng ở Giang Nam, còn chiếm trọn một loạt tòa nhà, tòa nhà có giá trị trên trăm triệu.

Rất nhiều phú hào, minh tinh đều thích đến nhà hàng này ăn, vừa nhấm nháp mỹ thực, vừa thưởng thức Giang Nam phồn hoa.

- Lão nhị, chúng ta ăn cơm ở đây sao?

Phương Nhân Hiếu nhìn thoáng qua bảng hiệu Vọng Giang Lâu, nhíu mày hỏi.

Mạc Phàm nhiều tuổi nhất trong số bọn họ, Sử Hàng thứ hai, Trần Huyền Phong thứ ba, Phương Nhân Hiếu nhỏ nhất, cho nên Sử Hàng thành lão nhị.

- Thế nào, nhà hàng này được chứ?

Sử Hàng hào phóng nói.

Phương Nhân Hiếu nhìn bảo vệ ở cửa, lộ ra vài phần hoài nghi.

Anh ta là người tỉnh Giang Nam, hiểu biết chút ít về tỉnh Giang Nam.

Lúc trước có một tiểu thổ hào ở nội thành khác tỉnh Giang Nam cầm mười vạn tới Vọng Giang Lâu ăn cơm, vừa vào cửa đã bị ném ra.

Ăn cơm ở đây, không phải chỉ có nhiều tiền, còn có thân phận.

Chỉ có người được Vọng Giang Lâu tặng tấm thẻ, mới được tiến vào bên trong.

- Lão nhị, cậu chắc chắn chúng ta có thể vào bên trong được sao?

Sử Hàng cười thần bí, anh ta còn chưa kịp giải thích.

Một mỹ nữ mặc toàn đồ hiệu, cầm túi LV bản số lượng có hạn, đi giày cao gót tới.

Mỹ nữ này cao khoảng 175 cm, gương mặt trái xoan trắng nõn mà tinh xảo, khóe miệng và khóe mắt hơi nhếch lên, khiến người ta có cảm giác vô cùng mị hoặc.

Mỹ nữ này đi tới liền ôm lấy tay Sử Hàng, cho người ta cảm giác như chim nhỏ nép vào người.

- Người bình thường không thể vào, sao Hàng Hàng nhà chúng tôi có thể không vào được.

Mỹ nữ này đắc ý nói.

Vị mỹ nữ này vừa tới, Sử Hàng vội vàng giới thiệu.

- Đây là bạn gái tôi, Trần Tĩnh.

- Đây là lão đại cùng phòng ký túc xá với anh, Mạc Phàm, hôm nay mới tới.

Trần Tĩnh nhìn lướt qua Mạc Phàm, lông mày hơi nhíu lại.

- Không phải anh ta là người đắc tội Dư Bân Dư thiếu hôm nay sao, thực sự là bạn cùng phòng của anh à?

Hôm nay khi Mạc Phàm đùa giỡn Dư Bân, cô ta cũng ở đó.

- Là tôi.

Mạc Phàm gật đầu, vẻ mặt như thường.

Tất nhiên hắn có quen Trần Tĩnh, người Trần gia ở tỉnh Giang Nam, coi như là phú hào Giang Nam, là bạn gái đính hôn từ bé của Sử Hàng.

Kiếp trước sau khi hai người tốt nghiệp đại học xong liền kết hôn, bộ dạng rất xinh đẹp, nhưng tính cách…

- Nếu tôi là anh, tôi chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho Dư Bân, còn lập tức đi xin lỗi anh ta.

Trần Tĩnh nhìn móng tay mình, không nóng không lạnh nói.

Cô ta là người tỉnh Giang Nam, khi lên trung học còn học cùng trường với Dư Bân, cô ta tương đối hiểu biết về anh ta.

Dư Bân không chỉ là đại thiếu Dư gia, còn rất thân thiết với Lâm gia.

Lúc trước có một sinh viên không cẩn thận giẫm vào Dư Bân, sinh viên này là con trai của cục trưởng tỉnh Giang Nam.

Dư Bân không chỉ khiến sinh viên kia liếm sạch giày giúp anh ta, còn đánh sinh viên đó mấy tháng không xuống giường được.

Một cục trưởng của tỉnh Giang Nam, còn lợi hại hơn thị trưởng một phương.

Nhưng chỉ có thể chịu khổ trên tay Dư Bân, chuyện này đủ để thấy đáng sợ của Dư Bân.

Trái lại Mạc Phàm không giẫm bẩn giày Dư Bân, nhưng lại làm chuyện Dư Bân càng mất mặt hơn.

Có lẽ xin lỗi bây giờ còn có cơ hội, đợi Dư Bân ra tay, không ai có thể cứu được.

Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.

Hắn đường đường là y tiên bất tử, Mạc đại sư Đông Hải, cần xin lỗi Dư Bân sao?

Nếu Trần Tĩnh biết thân phận của hắn, chắc chắn sẽ không nói như vậy.

Nhưng hắn không có ý định để lộ thân phận mình.

- Cảm ơn nhắc nhở, tôi cảm thấy không cần phải làm vậy.

Trần Tĩnh nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui.

Nếu Mạc Phàm không phải bạn cùng phòng của Sử Hàng, cô ta sợ Mạc Phàm gây phiền phức cho bọn họ, cô ta đã chẳng mở miệng nhắc nhở Mạc Phàm.

Không ngờ Mạc Phàm kiêu ngạo như thế, vậy mà nói không cần xin lỗi Dư Bân.

Trong gia tộc nổi tiếng ở tỉnh Giang Nam căn bản không có họ Mạc, có lẽ ngoài tỉnh Giang Nam có gia tộc họ Mạc, nhưng căn bản không đủ nhìn ở tỉnh Giang Nam.

- Hàng Hàng, anh xem bạn cùng phòng của anh này, em tốt bụng nhắc nhở anh ta, anh ta không cảm kích chút nào.

Trần Tĩnh làm nũng nói, bộ dạng vô cùng ấm ức.

Sử Hàng nhíu mày, anh ta và Trần Tĩnh quen biết không phải ngày một ngày hai, tất nhiên biết bạn gái mình suy nghĩ cái gì, đơn giản là sợ bị Mạc Phàm liên lụy.

Có lẽ anh ta không hiểu rõ Dư Bân lắm, nhưng Dư Bân không phải là người tốt lành gì, đúng lúc Mạc Phàm giúp tân sinh viên bọn họ trút giận.

Nếu là ở nhà, chắc chắn anh ta sẽ bảo Trần Tĩnh im miệng, nhưng ở trước mặt ba người, anh ta không tiện phát tác.

- Không phải lão đại đã cảm ơn em rồi sao, lão đại chúng ta là sinh viên quốc phòng, Dư Bân kia sẽ không làm gì được đâu.

“Ha ha!” Trần Tĩnh cười lạnh lùng, không nói gì nữa.

Đây không phải là lần đầu tiên cô ta thấy chuyện này, một số đệ tử hung hãn ở chỗ mình quen rồi, đến tỉnh Giang Nam còn tưởng là như nơi nhỏ bé của bọn họ, không biết tỉnh Giang Nam căn bản không phải nơi bọn họ có thể giương oai.

Đợi Mạc Phàm bị Dư Bân giáo huấn xong, chắc là sẽ hiểu rõ, cô ta không cần phải nói nhiều nữa.

Sinh viên quốc phòng, chỉ là trò cười.

Sử Hàng thấy Trần Tĩnh không nói gì thêm, liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ mặt áy náy, lại giới thiệu Trần Huyền Phong và Phương Nhân Hiếu với Trần Tĩnh.

- Đây là Trần Huyền Phong, lão tam phòng ngủ bọn anh, người này là lão tứ trong phòng, Phương Nhân Hiếu, học bá của trường chúng ta.

- Chào hai anh, sau này mong hai anh chiếu cố nhiều hơn.

Trần Tĩnh cười tươi, chủ động giơ tay ra bắt tay hai người, hoàn toàn không để ý đến Mạc Phàm.

Sử Hàng, Trần Huyền Phong, Phương Nhân Hiếu lộ ra chút khó xử, lần đầu tiên gặp mặt đã ầm ĩ như thế, đúng là hơi xấu hổ.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, giống như căn bản không nhìn thấy Trần Tĩnh.

- Chúng ta vào thôi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Được, lão đại, mọi người đi theo tôi.

Sử Hàng cười ha ha, lấy một tấm thẻ đen ra, thuận lợi vào Vọng Giang Lâu.

Trong nhà hàng được xây theo phong cách kiến trúc Châu Âu, như hoàng cung Châu Âu, tất cả phục vụ đều là gái Tây tóc vòng mặc trang phục tiếp viên hàng không, phô trương không thể không lớn hơn.

Dưới sự dẫn dắt của một cô gái Tây, năm người bọn họ đến một chỗ gần cửa sổ, từ nơi này có thể nhìn thấy vùng phồn hoa nhất ở bờ bên kia Phổ Giang.

Bọn họ chọn mấy món nổi tiếng ở đây, không lâu sau rượu và đồ ăn được mang lên hết.

Sử Hàng rót rượu nâng lên cao.

- Lão đại, tôi kính cậu một ly trước, sau này ba chúng ta lăn lộn với nhau, cậu phải bảo vệ chúng tôi đó.

Sử Hàng mới nâng ly rượu đưa tới, Trần Tĩnh nhíu mày.

- Lăn lộn với anh ta sao, anh ta chỉ lớn tuổi hơn các anh một chút, lát nữa người nào bảo vệ người nào, còn chưa biết được đâu.

Nếu không nhờ Sử Hàng, Mạc Phàm còn không vào được nhà hàng này, người như vậy, có thể chiếu cố thế nào?

Một khi Dư Bân trả thù, đại học Đông Hải còn Mạc Phàm hay không thì chưa biết.

ắ ổ ắ ốMạc Phàm nhíu mày, với thực lực của hắn hiện giờ, cho dù là gia tộc cổ xưa như Bạch gia, hắn muốn bảo vệ cũng được.

Hắn còn chưa mở miệng, chỗ cầu thang nhà hàng truyền đến tiếng xôn xao.
Advertisement
';
Advertisement