Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Nhưng mà cậu chắc chắn muốn đánh cược với tôi sao?

Dư Bân cười, xác nhận.

- Bắt đầu đi.

Mạc Phàm cười khinh thường nói.

Chỉ là một Dư Bân, hắn hoàn toàn không cần để ý.

Nhưng nếu Dư Bân tìm hắn gây phiền phức, vậy anh ta sẽ là trò tiêu khiển trước khi diệt Lâm gia.

Lưu Phỉ Phỉ nhíu mày, kéo áo Mạc Phàm.

Trong vali của cô chỉ có một ít nội y, quần áo và đồ trang điểm, nhẹ đến mức cô có thể nhấc bằng một tay, Mạc Phàm lại đánh cược với Dư Bân chuyện này.

- Yên tâm đi, không sao đâu.

Mạc Phàm cười nói với Lưu Phỉ Phỉ.

- Không sao?

Khóe miệng Dư Bân hơi nhếc lên, vẻ mặt khinh thường.

Phiền phức của tiểu tử này ở ngay trước mắt, còn không tự mình hiểu lấy.

Anh ta chớp chớp mắt, trong mắt lóe lên giảo hoạt.

- Tôi thấy cậu sảng khoái như vậy, vì tránh để người ta cảm thấy tôi như học trưởng bắt nạt tân sinh viên, tôi sẽ tìm một nhân chứng cho cậu.

Anh ta khoát tay với một tiểu đệ cách đó không xa, tiểu đệ kia vội vàng chạy như điên tới.

Anh ta nói nhỏ vài câu với tiểu đệ này, tiểu đệ vội vàng rời đi, khi quay trở về dẫn theo hai thanh niên mặc trang phục ngụy trang.

Tuổi của hai thanh niên mặc trang phục ngụy trang xấp xỉ với Mạc Phàm, nhưng một người trong đó đã có tóc hoa râm, hai mắt vô thần, cả người giống như cà nhiễm sương.

- Dư Bân, cậu tìm tôi có chuyện gì thế?

Ngô Giang người thanh niên tóc hoa râm giống như quen Dư Bân, không nóng không lạnh hỏi.

- Học đệ này của các cậu nói tôi không bưng nổi cái vali này, muốn đánh cược với tôi, tránh để người ta cảm thấy tôi bắt nạt cậu ta, tôi tìm cậu làm chứng cho tôi.Dư Bân chỉ vào vali của Lưu Phỉ Phỉ cười nói, giống như anh ta là người tốt.

Ngô Giang và một người khác nhìn thoáng qua vali kia, lông mày nhíu lại.

Cho dù vali này bỏ vào khối sắt, cũng sẽ không nặng lắm.

Mạc Phàm đánh cược với tên Dư Bân này, chắc chắn sẽ thua.

- Cậu là sinh viên năm nhất khoa chúng tôi sao, nơi đón tiếp sinh viên khoa chúng ta ở bên kia, tôi dẫn hai người qua đó.

Ngô Giang giơ tay muốn giúp Mạc Phàm cầm hành lý.

Dư Bân đùa giỡn người khác không phải lần một lần hai, ngày hôm qua một sinh viên đại học năm nhất bị đám Dư Bân đùa giỡn xoay vòng, đến tối còn không làm được thủ tục nhập học, kéo hành lý ở ven đường tức đến mức muốn nghỉ học.

Nếu Mạc Phàm là sinh viên cùng khoa với anh ta, anh ta không thể ngồi yên không để ý tới.

Dư Bân nhíu mày, lập tức cười lạnh lùng.

- Ngô Giang, cậu không muốn biết nội dung chúng tôi đánh cược sao, nếu tôi không nâng nổi cái vali hành lý này, tôi phải nói cho cậu biết chân tướng cậu ra ngoài tìm gái, không phải cậu rất muốn nghe sao?

Nếu đánh cược liên quan đến Ngô Giang, đương nhiên phải mời đương sự đến mới càng thú vị.

- Hửm?

Vẻ mặt Ngô Giang sửng sốt, bàn tay vươn ra dừng lại, trong mắt hiện lên lửa giận, anh ta nắm chặt tay lại nhìn Dư Bân.

- Cậu nói cái gì?

Anh ta là sinh viên quốc phòng bị bắt kia, mấy ngày nay chỉ cần người nào nhắc tới chuyện này, anh ta sẽ có kích động muốn chết.

Không đợi anh ta ra tay, mấy người thanh niên ở cạnh Dư Bân nhíu mày, sắc mặt không thân thiện lắm đi tới.

- Muốn đánh nhau sao?

- Ngô Giang, thôi, đừng để ý đến cậu ta.

Một thanh niên mặc trang phục ngụy trang khác lập tức giữ chặt Ngô Giang, khuyên.

Dư Bân không chỉ không sợ, trái lại còn cười đắc ý.

- Ôi, muốn ra tay kìa, đừng quên bây giờ cậu đang bị nhà trường giám sát, cậu dám động vào một ngón tay của tôi, vậy cậu đừng nghĩ đến chuyện tiếp tục học ở trường nữa.

- Cậu!

Ngô Giang nhíu mày, nhìn thoáng qua mấy tiểu đệ phía sau Dư Bân, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.

Anh ta ra tay sẽ bị đuổi học, còn không làm gì được Dư Bân.

- Cậu cái gì mà cậu, đứng yên một bên nhìn đi.

Dư Bân lạnh lùng nói.

Nếu nói trong trường học có người anh ta không sợ nhất, chắc chắn là Ngô Giang.

Một người bị nhà trường giám sát, vậy mà dám tràn đầy nhiệt tình, chậm trễ thời gian hắn làm thân với hoa hậu giảng đường, giáo huấn lần trước chưa đủ sao?

- Tôi đã tìm được nhân chứng giúp cậu rồi, chúng ta bắt đầu đi?

Dư Bân dời mắt nhìn Mạc Phàm, cười nói.

- Có thể.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Nhớ rõ đánh cược của chúng ta đó…

Dư Bân cười nói, giống như anh ta chắc chắn sẽ thắng.

- Bắt đầu đi.

Mạc Phàm cười nói.

Trải qua ầm ĩ vừa rồi, xung quanh đã hấp dẫn không ít người vây xem.

Không ít người nhìn Mạc Phàm và Lưu Phỉ Phỉ, nhao nhao lắc đầu, chắc chắn hai người này là tân sinh viên, gặp phải Dư Bân sẽ không có chuyện gì tốt.

Ngô Giang và một sinh viên quốc phòng khác cũng cau mày, bọn họ không biết Mạc Phàm đánh cược gì với Dư Bân, nhưng chắc chắn Mạc Phàm gặp xui xẻo rồi.

Ngay cả Lưu Phỉ Phỉ cũng tim đập dồn dập, cô biết bản lĩnh của Mạc Phàm không tầm thường, nhưng Mạc Phàm có thể biến vali hành lý thành nặng như núi được sao?

Dư Bân đi đến bên cạnh vali hành lý của Lưu Phỉ Phỉ, trên mặt đều là khinh thường.

Mấy ngày nay tân sinh viên đăng ký, anh ta xách không ít vali của nữ sinh, cho dù tối qua anh ta chơi hai cô gái, thân thể có vẻ hơi yếu, nhưng không đến mức không xách nổi vali hành lý của con gái.

- Cậu nhìn kỹ đi.

Dư Bân nhếch miệng nói.

- Bân ca, đừng nhiều lời với cậu ta nữa, nhanh nhấc vali lên đi, để tân sinh viên này thua tâm phục khẩu phục luôn.

Một tiểu đệ của Dư Bân thúc giục, bộ dạng như vô cùng tin tưởng Dư Bân này.

Dư Bân cười đắc ý, cầm lấy vali hành lý bằng một tay, khẽ nhấc lên, muốn nhấc lên một cách thoải mái, nhưng đột nhiên sắc mặt anh ta thay đổi.

Anh ta xách như vậy, cho dù là quả tạ nặng 15 cân cũng xách được, nhưng cái rương không nhúc nhích chút nào.

Giống như một cái ghế đá, hơn nữa ghế đá này còn dính trên đất.

- Chuyện này…

Tươi cười trên mặt anh ta lập tức cứng ngắc, mồ hôi chảy từ trán xuống, giống như thấy quỷ.

- Bân ca, đừng diễn nữa, anh nhanh nhấc vali hành lý lên đi.

Một tiểu đệ của Dư Bân nói.

Một vali hành lý mà thôi, theo ý anh ta chắc chắn Dư Bân đang diễn, sau đó trêu tức tân sinh viên này một phen, đây là thủ đoạn mà bọn họ quen dùng rồi.

Dư Bân chau mày, bỗng nhiên có cảm giác muốn khóc.

Nếu là diễn thì thôi đi, lần này anh ta thật sự không nâng nổi cái vali hành lý.

- Đừng có gấp, chậm rãi chơi mới vui.

Anh ta cười quái dị nói.

Anh ta nói xong hai tay nắm lấy tay cầm, dùng tất cả lực bú sữa kéo lên.

- Lên cho tôi, lên…

Dư Bân nói vài lần, vali vẫn ở trên mặt đất, không nhúc nhích chút nào.

Trái lại anh ta còn trượt tay, đặt mông ngồi trên đất.

“Rầm!” Anh ta nhe răng nhếch miệng.

Dư Bân vừa ngã, xung quanh lập tức sửng sốt.

Quả thật Dư Bân có thể diễn, nhưng ngã nhe răng nhếch miệng như vậy, cũng quá chuyên nghiệp rồi.

Vừa rồi có thể là diễn, nhưng lần này có khả năng chiếc vali đó nặng thật.

Tiểu đệ của Dư Bân vừa rồi còn vô cùng hung hãn, cũng không dám mở miệng, vội vàng nâng Dư Bân dậy.

Những người khác bao gồm Lưu Phỉ Phỉ ở trong, vẻ mặt đều mờ mịt.

Trong vali này có thứ gì, sao lại nặng như vậy?

Ở đây chỉ có Mạc Phàm nhếch miệng.

- Anh còn muốn thử không?

Sắc mặt Dư Bân khó coi, trên mặt như bị người ta tát mấy cái.

- Đương nhiên, sao tôi có thể không xách lên nổi một cái vali hành lý, vừa rồi là bỗng nhiên tay tôi bị chuột rút mà thôi.

Sắc mặt Dư Bân kỳ lạ nói.

- Tay bị chuột rút?

Mạc Phàm cười khẽ.

- Như vậy đi, tay anh đã bị chuột rút, tôi là tân sinh viên cũng không bắt nạt anh, tất cả các anh nâng được vali hành lý này lên, thì coi như anh thắng.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Hắn vừa nói xong, xung quanh có không ít người sửng sốt.
Advertisement
';
Advertisement