Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

“Bùm!”

Một tiếng vang thật lớn, vách tường đối diện Âm Long nổ tung, bức tường vỡ ra, vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc đi tới.

Không khí xung quanh như nước sôi trào.

Mắt hắn sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Âm Long cách đó không xa.

- Ông là Âm Long?

- Tiểu tử, không ngờ cậu thật sự có thể tìm được đến đây.

Âm Long híp mắt, cằm khẽ nâng lên, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ kiêu ngạo.

- Tôi nói rồi, chỉ cần ông ở Đông Hải, tôi có thể tìm được ông, lần này ông đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Giống như tìm được Âm Long, đơn giản như tìm gái trong kỹ viện.

- Vậy thì thế nào, nếu tôi không rời đi, thì có nghĩa tôi có thực cầm lại thứ thuộc về mình.

Âm Long tự tin nói.

Ông ta có thể đứng thứ 49 trên Hắc Bảng, đó là chứng minh thực lực tốt nhất.

Đương nhiên đây không phải là thực lực chân chính của ông ta, người nào sẽ để lộ toàn bộ thực lực trước mặt người sống đây.

Nếu ông ta nguyện ý, đứng trước 20 trên Hắc Bảng cũng không thành vấn đề.

- Đồ của ông, ông muốn nói Thái Âm Thần Thạch không phải là của Vu Thần Giáo sao?

Mạc Phàm nhướn mày, hơi bất ngờ nói.

- Vu Thần Giáo sẽ có thứ này sao, bọn họ chỉ là quân cờ dùng để kích hoạt tảng đá này mà thôi.

Âm Long cười khinh thường nói.

Nếu là Vu Thần Giáo trước đây, có thứ này cũng không kỳ lạ, dù sao cũng là giáo phái truyền thừa mấy ngàn năm, lịch sử có thể truy tố đến đại chiến giữa Xi Vưu với Hoàng Đế.

Nhưng sau khi Hoàng Đế giết chết Xi Vưu, Vu Thần Giáo không ngừng biến yếu, sớm đã không còn là Vu Thần Giáo hô phong hoán vũ, thượng thiên nhập địa không gì không làm được như trước.

- Ý của ông là, ông cố ý đưa Thái Âm Thần Thạch cho Vu Thần Giáo, dựa vào lực lượng huyết tế, mở Thái Âm Thần Thạch này ra?

Tròng mắt Mạc Phàm hơi híp lại, lạnh lùng nói.

Thái Âm Thần Thạch là thần thạch có địa vị cao quý, đâu dễ dàng luyện hóa như vậy.

Muốn lấy lực lượng cường đại, phải mở Thái Âm Thần Thạch ra trước, rồi luyện hóa hấp thu lực lượng bên trong cho mình dùng.

Vu Thiếu Huyền có thể luyện thành Thái Âm Vu Thể, đó là vì dùng huyết tế mở thần thạch, lại dùng vu thuật dung hợp lực lượng của Thái Âm Thần Thạch vào trong cơ thể, thành vu thể.

Nhưng xem ra Vu Thần Giáo bị Âm Long này lợi dụng rồi.

Kiếp trước tuy Vu Thần Giáo huyết tế thành công mười vạn, nhưng không thể tạo nên gợn sóng gì, xem ra sau khi Vu Thiếu Huyền thành Thái Âm Vu Thể liền chết trong tay Âm Long.

- Tiểu tử, cậu biết nhiều thật, không tệ, huyết tế của Vu Thần Giáo là giúp đỡ tôi, nếu không sao bọn họ có thể đạt được nhiều thứ cần cho Tế Tự như vậy.

Âm Long nhíu mày cười đắc ý nói, giống như ông ta rất kiêu ngạo vì chuyện mình lừa được đám người Vu Thần Giáo.

Mạc Phàm lắc đầu, ngọn lửa trong con ngươi càng thịnh vượng hơn.

- Đám người Vu Thần Giáo rất đáng chết, ông còn càng đáng chết hơn bọn họ.

Nếu nói Vu Thần Giáo là một đám cuồng giết người, Âm Long này là ác ma chỉ huy đám người kia.

- Tiểu tử, cậu coi trọng mình quá nhỉ, nể mặt cậu tu hành không dễ dàng, tôi cho cậu một cơ hội nữa, giao Thái Âm Thần Thạch cho tôi, nếu không không chỉ có cậu phải chết, lát nữa cả thành phố Đông Hải sẽ xuất hiện ôn địch đáng sợ, mọi người sẽ chôn cùng cậu.

Âm Long cười mỉa nói.

- Vậy tôi cũng cho ông một cơ hội, ông tự sát đi, tảng đá này ông đừng nghĩ đến chuyện lấy đi.

Nhẫn trên tay Mạc Phàm sáng lên, Thái Âm Thần Thạch xuất hiện trong tay hắn.

Âm Long nhìn thấy tảng đá này, tròng mắt hơi híp lại, trong con ngươi ông ta hiện lên tham lam.

- Tiểu tử, tảng đá này, cậu lấy cũng không có tác dụng gì, chỉ là tảng đá bỏ đi mà thôi, đưa cho tôi, cậu còn giữ được mạng.

- Ông muốn nói chuyện luyện hóa tảng đá này sao, giết ông, Thái Âm Chi Khí trên người ông có thể giúp tôi luyện hóa thần thạch này.Mạc Phàm nhíu mày nói.

Trên người Long Nhược Tuyết có một chút Thái Âm Chi Khí, có thể khiến hắn thử luyện hóa Thái Âm Thần Thạch này, nhưng thành công hay không còn chưa biết được.

Thái Âm Chi Khí trên người Âm Long, hắn có thể luyện hóa Thái Âm Thần Thạch này được trăm phần trăm.

- Tiểu tử, tảng đá này không thuộc về cậu, cậu chắc chắn muốn tự tìm đường chết sao?

Trong mắt Âm Long hiện lên lửa giận, nói.

- Không thuộc về tôi sao?

Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười nói.

Đồ trong thiên hạ, chỉ cần là thứ hắn muốn, sẽ thuộc về hắn.

Thái Âm Thần Thạch này, hắn muốn rồi.

Giọng điệu chắc như đinh đóng cột khiến người ta hít thở không thông.

- Nếu ông muốn lấy lại nó, cứ việc tới cướp đoạt, không cần nói nhiều lời vô nghĩa như thế, chỉ là một mình ông khó mà cướp về được.

Mạc Phàm tự tin nói.

Hắn vừa nói xong, ở phía sau bên phải.

“Bùm” một tiếng, giống như sao băng rơi xuống đất, một bóng đen từ trên trời giáng xuống.

Mặt đất tứ phân ngũ liệt, bụi đất bắn lên, như gió bão thổi quét xung quanh.

Trong bụi đất, một lão giả tóc hoa râm hơi cúi người, đứng dậy, đôi mắt sáng như vì sao trong đêm.

- Nếu mình anh ta không được, thêm Lâm Chấn Sơn người đứng thứ 51 trên Hắc Bảng là tôi nữa, thế nào?

Lão giả này không phải ai khác, đúng là Lâm Chấn Sơn ông nội của Lâm Đào.

Âm Long nhìn thấy Lâm Chấn Sơn, hai mắt lập tức sáng lên.

- Lâm huynh, nhiều năm không gặp, tu vi của anh lại tiến bộ lên nhiều rồi.

- Long huynh quá khen rồi.

Lâm Chấn Sơn hơi nhếch miệng, dời mắt nhìn Mạc Phàm, đồng tử lập tức co rụt lại, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

- Tiểu tử, là cậu làm con trai tôi bị thương, hủy đi tiệc rượu vào đại học của cháu nội tôi sao?

Mạc Phàm nhìn lướt qua Lâm Chấn Sơn, mí mắt lập tức nâng lên, sau đó lắc đầu cười.

Hôm nay hắn gặp được Từ Minh Huy và Lưu Kiếm Phong, giải quyết nỗi lo về sau giúp Lưu Phỉ Phỉ.

Bây giờ lại gặp được người quen ở đây.

Kiếp trước hắn từng gặp Lâm Chấn Sơn rồi, là cận vệ của Lâm Khuynh Thiên.

Sau khi cha mẹ, em gái và Bàn Tử lần lượt qua đời, hắn cầm một con dao đi ám sát Lâm Khuynh Thiên.

Lúc ấy Lâm Khuynh Thiên nhìn hắn như nhìn một con kiến, chỉ cử động ngón tay, Lâm Chấn Sơn liền đứng dậy.

Lâm Chấn Sơn chỉ liếc nhìn hắn đầy khinh thường, hắn tựa như bị trúng Định Thân Thuật, thân thể không cử động được.

Sau đó thân thể hắn như bị khí vô hình đè ép, đè trên đất, Lâm Khuynh Thiên và Lâm Chấn Sơn giẫm lên người hắn rời đi.

Một màn đó, đến bây giờ hắn vẫn chưa quên.

- Nếu con trai ông là Lâm Thiên Bắc, vậy đúng là tôi rồi.

Mạc Phàm cười mỉa nói.

- Tiểu tử, nếu tôi không đến Đông Hải, còn không biết cậu trẻ tuổi đã có thực lực này, nhưng tôi cho cậu hai lựa chọn, thứ nhất giao Thái Âm Thần Thạch ra cho Long huynh, sau đó sửa họ Lâm, trở thành nô lệ của Lâm gia tôi.

Lâm Chấn Sơn kiêu ngạo nói.

Ông ta tưởng rằng Mạc Phàm có người bảo vệ ở phía sau, mới đánh nát xương cốt toàn thân con ông ta, không ngờ tiểu tử này là Mạc đại sư đang nổi tiếng gần đây.

- Nếu không thì sao?

- Nếu không thì sao à?

Âm Long và Lâm Chấn Sơn nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười.

- Nếu không cậu chỉ có đường chết.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, không vội vàng ra tay.

- Hai người các ông còn chưa đủ.

- Hai người bọn họ không đủ, vậy nếu thêm lão phu thì sao?

Một giọng nói vô cùng âm trầm, truyền vào tai trái Mạc Phàm.

Âm thanh “keng keng…” vang lên, tựa như gõ vào đầu người ta.
Advertisement
';
Advertisement