Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Tiểu tử, tự cậu quỳ hay là chúng tôi giúp cậu quỳ?

Một đại hán trong đó cười khinh miệt nói.

Hai bọn họ đều là cận vệ của Lưu Kiếm Phong, giúp Lưu Kiếm Phong thu thập người ngăn cản ông ta tán gái không ít lần.

Cho đến bây giờ, còn chưa có ai không quỳ dưới tay bọn họ?

- Các người thích quỳ như vậy, vậy các người quỳ đi.

Bóng dáng hắn nhoáng lên một cái, không đợi hai người kia đến bên cạnh hắn, hắn đã đến trước người hai người, không để hai người phản ứng kịp, hai tay hắn khẽ vỗ lên bả vai hai người.

“Răng rắc!” Tiếng xương cốt gãy vang lên.

“A!” Tiếng kêu như giết heo truyền ra.

Xương phía dưới đầu gối hai người bị nghiền nát, thay vì nói quỳ, chẳng bằng nói đứng trên mặt đất, chẳng qua lùn đi rất nhiều. . truyện xuyên nhanh

Hai tiếng thét chói tai náo loạn xung quanh.

… -

Tiểu tử này là ai, sao lợi hại như vậy?

Rõ ràng Mạc Phàm chỉ vỗ vai hai người, giống như vỗ nhẹ chào hỏi khi gặp người quen.

Kết quả bả vai hai người không sao, dưới đầu gối thì vỡ nát.

- Tiểu tử này không phải người thường, cậu ta là võ giả, còn không phải võ giả bình thường.

Có người nhỏ giọng nói.

Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt ngườixem náo nhiệt thay đổi, ánh mắt nhìn Mạc Phàm vô cùng khác thường.

Mắt Từ Minh Huy mở to, miệng há to, lùi về phía sau theo bản năng.

Sắc mặt Lưu Kiếm Phong càng khó coi hơn, ông ta biết rõ thực lực của hai người kia nhất.

Hai người này một người là cao thủ Thái Quyền, một người là lính đánh thuê, hai người đều là cao thủ Nội Kình, trăm người bình thường đều không phải đối thủ của bọn họ.

Có một lần ông ta đi tán một mỹ phụ, chồng mỹ phụ kia là Tiểu Địa Đầu Xà vùng ngoại thành Giang Nam, có trên trăm thuộc hạ.

Ông ta đang chơi đùa vui vẻ với mỹ phụ kia, Địa Đầu Xà này dẫn người cầm dao búa bao vây bọn họ.

Lúc ấy ông ta sợ tới mức còn chưa kịp mặc quần áo, muốn nhảy cửa sổ.

Kết quả trăm người cầm binh khí bị hai người kia đánh bại.

Ông ta trói Địa Đầu Xà kia lại, chơi mỹ phụ sảng khoái trước mặt Địa Đầu Xà kia.

Hai người này lợi hại như vậy, lại không chịu được một chưởng của tiểu tử kia?

Nhìn hai người không ngừng lăn lộn trên đất, hai chân ông ta như nhũn ra.

- Các người còn cần tôi quỳ xuống xin lỗi không?

Mạc Phàm đi về phía hai người, hỏi.

- Cậu…

Thân thể Lưu Kiếm Phong run rẩy, trong mắt đều là hoảng sợ.

Nếu tiểu tử này vỗ ông ta một cái, chắc chắn ông ta xong đời.

Chỉ do dự một lát, một chữ “không” sắp nói ra miệng, ông ta nhìn thấy một đám người đi từ xa tới, bỗng nhiên vẻ mặt hung dữ.

- Cậu không nói xin lỗi tôi, cho dù nơi này là Đông Hải, cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện sống yên ổn.

Ông ta vừa mới nói xong, một người đàn ông mặc trang phục luyện võ, dẫn theo một đám bảo vệ vội vàng đi tới.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

La Phong người đàn ông đứng đầu nhíu mày hỏi.

Anh ta là người quản lý hội triển lãm La gia lần này, nghe nói có người gây chuyện nên lập tức dẫn người tới.

ể ấ ấ ềNgười ở đây không phú thì quý, không thể xuất hiện vấn đề an toàn.

Nếu xuất hiện một chút vấn đề, không chỉ danh dự La gia sẽ đi xuống, cũng sẽ mang đến phiền phức không nhỏ cho bọn họ.

Nhìn thấy La Phong, lúc này sắc mặt Lưu Kiếm Phong mới dịu đi chút.

- La Phong, cuối cùng cậu cũng tới rồi, sao hội triển lãm của các cậu lại như vậy, lại cho người nguy hiểm như thế vào đây, nếu các cậu đến muộn thêm chút nữa, phải nhặt xác tôi rồi, các cậu có chịu trách nhiệm được không?

- Lưu tổng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

La Phong nhíu mày hỏi.

- Các cậu không thấy sao, thuộc hạ của tôi bị tiểu tử này phế đi rồi.

Lưu Kiếm Phong vênh mặt hất hàm sai khiến nói.

La Phong nhìn thoáng qua hai người trên đất, lại nhìn Mạc Phàm lạnh lùng đứng bên cạnh, sắc mặt hơi khó coi.

Xương đùi hai người bị vỡ nát, những nơi khác không tổn hao gì, muốn làm được như vậy, ít nhất cần hai điểm.

Thứ nhất, lực khống chế cường đại, thứ hai, tông sư nội khí ngoại phóng.

Hai điểm này thiếu đi điểm nào, đều khó có khả năng làm được bước này.

- Xin hỏi các hạ là ai, không biết vì sao lại ra tay với thuộc hạ của Lưu tổng?

La Phong ôm quyền hỏi.

- Tôi làm gì, không cần phải giải thích với anh đúng không?

Mạc Phàm khẽ nhướn mày, hỏi.

Giọng điệu bá đạo, làm hô hấp không ít người bị kiềm hãm.

- Tiểu tử này quá bá đạo rồi.

Một người đàn ông đeo kính nói.

Hôm nay để lại mặt mũi, ngày sau dễ nói chuyện hơn.

Cho dù Mạc Phàm rất lợi hại, sau này rơi vào tay ai còn chưa biết đâu.

Cho nên trong giới quý tộc, không phải vạn bất đắc dĩ, bình thường sẽ không vạch mặt.

- Rốt cuộc tiểu tử này là ai, chẳng lẽ cậu ta không biết La Phong cao thủ La gia sao?

La Phong là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ La gia Giang Nam, cao thủ võ đạo cảnh giới Tiên Thiên.

Hội triển lãm bình thường của La gia đều do anh ta chủ trì, chưa từng xảy ra một vấn đề gì.

Đừng nhìn La Phong hào hoa phong nhã, một khi ra tay cũng vô cùng dọa người.

Lúc trước có một đám người là 108 đạo tặc mơ ước bảo bối ở hội triển lãm La gia, thừa dịp La Phong không có ở hội triển lãm La gia cướp hết sạch, còn giết mấy khách nhân.

Lúc ấy La Phong chỉ có 18 tuổi, một mình anh ta lẻn vào cứ điểm của 108 đạo tặc, 108 người bị anh ta giết sạch.

Mấy năm nay La Phong chưa từng ra tay, nhưng thực lực chỉ tăng không giảm.

Nghe nói ngay cả Lâm Thiên Nam cũng khen ngợi La Phong.

- Nếu các hạ không xin lỗi, vậy mời các hạ rời khỏi nơi này, nơi này không chào đón cậu.

Sắc mặt La Phong khó coi, hơi tức giận nói.

- Mỗi một nơi ở thành phố Đông Hải này, tôi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, không ai có tư cách đuổi tôi đi, La gia các anh càng không có.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Cậu sao?

La Phong nhíu mày, trong mắt lóe lên sắc lạnh.

- La Phong đừng nói lời vô nghĩa với cậu ta nữa, tiểu tử này dám gây chuyện ở hội triển lãm La gia các cậu, đánh nát chân cậu ta là được, cậu khách sáo với cậu ta như thế, sẽ khiến người ta nghĩ La gia các cậu dễ bắt nạt.

Lưu Kiếm Phong thúc giục.

Ông ta từng nghe nói về thực lực của La Phong, mạnh hơn hai vệ sĩ phế vật của ông ta nhiều lắm.

Chỉ cần La Phong vừa ra tay, tiểu tử này có thể tạo nên gợn sóng gì?

- La thiếu, nếu anh không giải quyết tiểu tử này, sẽ khiến người ta nghĩ rằng hội triển lãm không an toàn, người tham dự hội triển lãm sẽ ít đi đó.

Từ Minh Huy nói theo.

Tiểu tử này lợi hại như thế, vậy thì không thể giữ lại, giữ lại sau này mạng nhỏ của anh ta không bảo vệ được, vẫn nên mượn tay La gia gi ết chết tốt hơn, so với Lưu Phỉ Phỉ, mạng anh ta quan trọng hơn.

La Phong do dự một lát, nheo mắt lại.

- Nếu các hạ kiêu ngạo như vậy, không bằng thế này, nếu cậu có thể đỡ được ba chiêu của La mỗ, cậu muốn làm gì ở hội triển lãm thì làm thế đó, La mỗ sẽ không can thiệp, nhưng nếu cậu không đỡ được, vậy mời các hạ rời khỏi nơi này, thế nào?

Chuyện cho tới bây giờ, nếu thật sự không bộc lộ tài năng, sẽ khiến người ta cảm thấy La gia bọn họ dễ bắt nạt thật.

La Phong mới mở miệng, mắt không ít người sáng lên, lộ vẻ chờ mong.

- Hôm nay đúng là không phí công đến triển lãm.

Nhất là Lưu Kiếm Phong và Từ Minh Huy, khóe miệng hai người nhếch lên, cười đắc ý.

Bọn họ đang lo lắng La Phong sẽ từ chối, ai biết La Phong đồng ý, lần này có trò hay để xem rồi.

Đợi La Phong diệt tiểu tử này, hai cô bé còn lại, ha ha…

- Thế nào?

La Phong hỏi lại.

- Không có hứng thú!

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Hửm?

Mọi người lộ vẻ thất vọng.

Bọn họ tưởng rằng có thể nhìn thấy cao thủ so chiêu, kết quả tiểu tử hùng hổ này sợ rồi, bọn họ nghĩ Mạc Phàm lợi hại lắm cơ.

- Tiểu tử, không phải vừa rồi cậu rất hung hãn sao, sao lại sợ rồi?
Advertisement
';
Advertisement