Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Cô và Lý Thi Vũ đều là người thành phố Đông Hải, biết rất rõ về thành phố Đông Hải, nhất là tiệm trang sức.

Theo các cô biết, nơi này là nơi diễn ra hội triển lãm, bình thường triển lãm xe, sách, anime đều tổ chức ở đây.

- Mọi người không biết cũng không kỳ lạ, hôm nay La gia Giang Nam mở hội triển lãm ở nơi này, người được mời đều là quan lại quyền quý ở thành phố Đông Hải, người bình thường căn bản không biết hội triển lãm này.

Từ Minh Huy nheo mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên, cười đắc ý nói.

Anh ta tưởng rằng ba người là đệ tử hào môn, hay là đệ tử thế gia, xem ra chỉ là người bình thường ở thành phố Đông Hải, như vậy càng dễ làm rồi.

- La gia Giang Nam, là La gia Thạch Đầu Ký sao?

Lý Thi Vũ khẽ nâng mí mắt, kinh ngạc nói.

Đa số phụ nữ đều hiểu biết về đồ trang sức, mỹ phẩm, quần áo, Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ cũng như vậy.

Trong phòng ngủ bọn họ, đều chứa đầy mấy thùng tạp chí liên quan đến trang sức.

La gia Giang Nam này là cửa hàng trang sức nổi tiếng trăm năm ở Hoa Hạ, hiện giờ công ty đã đưa ra thị trưởng, có tài sản trên trăm triệu, có thể nói là đầu rồng trong giới trang sức Hoa Hạ.

Trước đây các vật phẩm trang sức La gia tạo ra đều dành cho hoàng đế, phi tử, trên cơ bản những sản phẩm La gia tạo ra đều là tinh phẩm.

Không chỉ phu nhân trong nước tranh giành trang sức La gia, danh viện nước ngoài đến Hoa Hạ, cũng khen không dứt miệng, không tiếc dùng số tiền lớn tranh mua.

- Lý tiểu thư nói không sai, là La gia kia.

Từ Minh Huy nhếch miệng nói.

- Chẳng trách chúng em không biết.

Lưu Phỉ Phỉ hiểu ra.

La gia Thạch Đầu Ký chỉ có cửa hàng ở Giang Nam, thủ đô và Nam Châu, phần lớn thời gian đều tiêu thụ theo hình thức hội triển lãm lưu động.

Thời gian và địa điểm hội triển lãm đều bí mật, chỉ có người mời mới biết được, dù sao không phải ai cũng mua được đồ trang sức của La gia, một chiếc vòng đã phải trăm vạn.

Để một số người không mua nổi tới, chỉ làm hạ thấp chất lượng hội triển lãm.

- Nghe khẩu âm của Từ thiếu hẳn là người Giang Nam, không phải là người Từ gia Giang Nam đấy chứ?

Lý Thi Vũ suy nghĩ một lát nói.

Nơi này có hội triển lãm của La gia, người Đông Hải bọn họ lại không biết, Từ Minh Huy lại như ngựa quen đường cũ, chắc chắn thân phận không tầm thường.

- Lý tiểu thư đúng là kiến thức rộng rãi, vậy mà biết Từ gia nhỏ bé như chúng tôi.

Từ Minh Huy nhướn mày, khiêm tốn nói, nhưng trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Từ gia bọn họ làm buôn bán châu báu, thực lực kém hơn La gia.

Nhưng trong nghề cũng coi như có chút danh tiếng, không phải nơi nhỏ như Đông Hải có thể so được.

Hội triển lãm lần này là La gia và nhiều gia tộc khác tổ chức, Từ gia bọn họ là một trong số đó, tất nhiên anh ta biết.

- Từ gia Giang Nam?

Mạc Phàm lộ ra chút bất ngờ.

Kiếp trước hắn chỉ biết Từ Minh Huy mở một công ty điện ảnh và truyền hình, ký hợp đồng với không ít minh tinh, không ngờ anh ta còn là người Từ gia Giang Nam.

Nhưng nghĩ một lát hắn thoải mái hơn.

Nếu không có người chống lưng, anh ta là sinh viên đại học Đông Hải, sao có thể mở được công ty?

- Chúng ta vào thôi.

Từ Minh Huy cười khẽ, dẫn ba người vào bên trong.

Bọn họ còn chưa đi được vài bước, liền thấy một số người mẫu dáng người rất nóng bỏng, ăn mặc thiếu vải bước từ trong một chiếc xe khác ra, đi vào trong hội triển lãm, dáng người mỗi người đều nóng bỏng gợi cảm.

- Đúng rồi, trong hội triển lãm lần này ngoại trừ có rất nhiều vật phẩm trang sức tinh xảo ra, còn mời không ít người mẫu, nếu Tiểu Phàm có hứng thú với ai đó, có thể nói cho tôi biết, đừng khách sáo với tôi, sau này chúng ta là bạn học mà.

Từ Minh Huy liếc mắt ra hiệu với Mạc Phàm, ra vẻ hào phóng nói.

Trang sức bình thường đều đặt trên quầy hàng, nhưng vật phẩm trang sức của La gia vì biểu lộ hiệu quả, đều do người mẫu đeo lên người.

Rất nhiều phú hào sau khi mua vật phẩm trang sức, buổi tối sẽ dẫn luôn người mẫu về nhà, những chuyện này đều coi như không thấy gì.

Chính anh ta cũng định hai người, buổi tối chuẩn bị tìm chỗ phong hoa tuyết nguyệt một phen.

Còn Mạc Phàm, nếu không phải vì mượn sức Lưu Phỉ Phỉ, anh ta còn lâu mới để ý tới Mạc Phàm.

- Không cần!

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Từ Minh Huy nhíu mày, ngủ một tối với người mẫu ở đây, không có mười vạn đừng nghĩ ngủ được, vậy mà tiểu tử này không động tâm.

- Được rồi, lát nữa cậu nhìn trúng ai thì nói cho tôi biết.

Anh ta cũng không tức giận, xoay người đi vào bên trong.

Ba bọn họ định đi vào, lại bị bảo vệ ở cửa ngăn lại.

- Đứng lại, nơi này là hội triển lãm tư nhân, không có thiệp mời không thể đi vào.

Mạc Phàm vừa bị ngăn lại, bên trong hội triển lãm, không ít người đang chọn mua trang sức lập tức nhìn lại, cả đám người lộ ra khinh thường, trong mắt hiện lên ưu việt tài trí hơn người.

- Chúng tôi đi theo Từ thiếu.

Lưu Phỉ Phỉ giải thích.

- Lời này phải Từ thiếu mở miệng mới được.Bảo vệ ở cửa lạnh lùng nói.

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hắn hiện lên sắc lạnh, không đợi hắn mở miệng.

- Các người không nghe thấy sao, bọn họ đi theo tôi.

Từ Minh Huy xoay người, giả bộ hơi giận dữ, nhưng trong đáy mắt là vẻ đắc ý.

- Không dám, mời các vị vào.

Sắc mặt hai bảo vệ ở cửa thay đổi, không dám tức giận, vội vàng nhường đường.

Sau khi đi vào hội triển lãm, Mạc Phàm không nói gì, chỉ là một số vật phẩm trang sức bình thường mà thôi, hắn từng thấy các loại vật phẩm trang sức pháp khí ở Tu Chân giới, nên nhìn thấy những trang sức kia căn bản không có cảm giác gì, nhưng Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ lại bị cục diện ở hội triển lãm làm khiếp sợ.

Trong hội triển lãm này tụ tập rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở thành phố Đông Hải và gần nội thành, vậy mà còn nhìn thấy không ít minh tinh trên TV, mỗi người đều mặc trang phục giá trị xa xỉ, toàn thân biểu lộ khí chất phi phàm.

- Một đám hạ nhân chỉ làm việc theo quy củ, mọi người đừng lấy làm phiền lòng.

Từ Minh Huy giải thích, trên mặt không có một chút áy náy.

- Không sao, cảm ơn Từ thiếu mang chúng tôi tiến vào.

Lưu Phỉ Phỉ cười khách sáo nói.

- Mọi người cứ xem trước đi, nếu thích thứ nào thì báo tên tôi, có thể được giảm giá chút, tôi đi gặp bạn, lát nữa sẽ tìm mọi người.

Từ Minh Huy cười rời đi.

Từ Minh Huy vừa đi, Lưu Phỉ Phỉ và Lý Thi Vũ lập tức có chút mất tự nhiên.

Trước đây xem đồ La gia, phần lớn là trên tạp chí hay TV, tới hội triển lãm của La gia, khiến bọn họ khó tránh khỏi sẽ như vậy.

- Chúng ta qua bên đó xem đi.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên lam quang, nhìn lướt qua hội triển lãm.

- Qua bên kia đi?

Mấy thứ bên ngoài đều là phàm phẩm, chỉ có bên kia có một ít linh khí dao động, hẳn là đồ tốt.

Ba người vừa đến bên này, Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ lập tức bị vòng cổ, vòng tay, khuyên tai trên người người mẫu hấp dẫn.

- Cái này thật đẹp.

- Hình như cái này là Quan Chi Lâm Đồng Khoản.

Hai đại mỹ nữ như Già Lưu vào thăm nhà đại quan viên.

Lúc này một người đàn ông trung niên dẫn theo hai vệ sĩ, một tay cho vào trong túi, một tay lắc ly rượu vang đi tới, lộ ra tươi cười tự cho là tuấn tú, đứng trước người Lưu Phỉ Phỉ.

- Vị tiểu thư này, tôi tên là Lưu Kiếm Phong, đây là danh thiếp của tôi, không biết có may mắn được làm quen hay không?

Lưu Kiếm Phong nói xong lấy một tấm danh thiếp mạ vàng ra, đưa cho Lưu Phỉ Phỉ, trên mặt tràn đầy vẻ đùa giỡn.

Theo ý ông ta, phụ nữ tới tham gia hội triển lãm nếu không phải phu nhân tới xem trang sức, đó là kỹ nữ mượn tham gia hội triển lãm quyến rũ phú hào, hơn phân nửa Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ là loại này.

- Không cần, cảm ơn.

Sắc mặt Lưu Phỉ Phỉ thay đổi, nói.

- Thực sự không cần sao, tôi đang cần thư ký, tiền lương 10 vạn, thế nào?

Lưu Kiếm Phong chưa từ bỏ ý định nói.

Hai tiểu cô nương này nhìn thế nào cũng chưa tới 20 tuổi, tiền lương 10 vạn đủ hấp dẫn bọn họ.

Nhiều tiền như thế, đến đại học Giang Nam ít nhất bao nuôi được vài người.

Lưu Kiếm Phong nói xong cầm danh thiếp muốn nhét vào bộ ng ực cao ngất của Lưu Phỉ Phỉ.

Không đợi tay ông ta động vào Lưu Phỉ Phỉ, một giọng nói lạnh như băng truyền đến.

- Lập tức rời đi, ông còn có thể sống sót!
Advertisement
';
Advertisement