Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Giang Đông?

Lâm Đào và Đinh Tuấn Kiệt nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt.

Không phải đại học Hải Dương ở Giang Nam sao, sao lập tức biến thành Giang Đông rồi?

Không chỉ bọn họ, biểu cảm của Trần Vũ Đồng và Bàn Tử nhìn Triệu Phi, cũng là nghi ngờ.

- Tình huống gì đây?

- Để tôi xem!

Đinh Tuấn Kiệt cầm lấy thư trúng tuyển trong tay Triệu Phi, lập tức ngây ra như phỗng.

Sắc mặt Lâm Đào âm u, cầm lấy thư trúng tuyển nhìn lướt qua, khinh thường nói:

- Không phải là đại học Đông Hải sao.

Anh ta nói xong, vẻ mặt hơi kỳ lạ, trong con ngươi lóe lên vẻ khó tin.

Đại học Đông Hải cũng ở tỉnh Giang Nam, sao anh ta có thể không biết.

Tuy đại học Đông Hải không so được với đại học Hoa Thanh, thủ đô, Đồng Tể, Phục Sáng, nhưng cũng coi như là một trường không tệ ở Giang Nam, có một số chuyên ngành cũng được, ví dụ như quốc phòng chuyên nghiệp, điện ảnh và truyền hình chuyên nghiệp.

Mạc Phàm là người không tham gia thi vào trường cao đẳng, vậy mà lấy được thư trúng tuyển đại học Đông Hải?

Anh ta nhìn thoáng qua tiếp, mấy chữ quốc phòng chuyên nghiệp đập vào mi mắt anh ta, vẻ mặt anh ta ngây ngốc.

Đại học quốc phòng Đông Hải không chỉ yêu cầu cao về sinh viên, điểm số cũng phải 40 trở lên, còn trải qua kiểm tra sức khỏe nghiêm ngặt, người bình thường khó mà vào được.

- Đại học Đông Hải?

Trần Vũ Đồng và Bàn Tử sửng sốt, lấy thư thông báo, hai mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Mạc Phàm, giống như nhìn quái vật.

- Chuyện này không có khả năng, chắc chắn thư trúng tuyển này là giả.

Lâm Đào lắc đầu nói, không thể tin được.

- Không sai, tôi biết nơi chuyên làm giả thư thông báo trúng tuyển, dùng để lừa gạt cha mẹ, một cái chỉ cần 200 tệ, giống hệt cái thật như đúc.

Đinh Tuấn Kiệt nói chắc chắn.

Một người bạn mà anh ta quen, thi vào trường cao đẳng quá kém, sợ về nhà bị đánh liền làm giả thư trúng tuyển đưa về nhà, cha mẹ cao hứng cho anh ta 10 vạn tiền tiêu vặt.

Anh ta cầm số tiền này, đi học trường có tên tương tự.

Mạc Phàm lắc đầu cười.

- Cậu giúp tôi nhìn xem có phải thư trúng tuyển khác là giả hay không.

Đinh Tuấn Kiệt xé một lá thư khác, lại lấy ra một thư trúng tuyển, cả người ngây ngốc.

- Đây, đây là thư trúng tuyển trường sĩ quan đứng đầu Hoa Hạ?

- Cái gì, trường sĩ quan đứng đầu Hoa Hạ sao?

Triệu Phi vừa nghe thấy cái tên này, vẻ mặt thay đổi.

Trường sĩ quan đứng đầu Hoa Hạ là trường sĩ quan tốt nhất ở Hoa Hạ, mỗi sinh viên tốt nghiệp trường này ra ngoài đều có quân hàm trung úy, cơ bản đều là tinh anh.

Đại học quốc phòng Đông Hải vốn rất tốt rồi, nhưng so với trường sĩ quan đứng đầu Hoa Hạ, bị ném ra xa mấy chục con đường.

Anh ta vẫn muốn thi trường này, nhưng thiếu nhiều điểm quá, cuối cùng chỉ chọn trường cảnh sát võ trang.

Anh ta lấy một lá thư khác ra xé, thiếu chút nữa ngất đi.

- Đại học quân y học thêm bằng tiến sĩ đứng đầu Hoa Hạ?

Đại học y tốt nhất Hoa Hạ, còn học 7 năm là lấy được cả bằng tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp là cán bộ cao cấp.

Cán bộ cao cấp này ở bộ đội chưa tới 10 năm trở lên, căn bản đừng nghĩ đến chuyện đó.

Lâm Đào nhíu mày, anh ta cầm lấy một cái túi khác ra xé, lập tức như bị sét đánh.- Chuyện này…

Anh ta trúng tuyển lớp thực nghiệm đại học Hoa Thanh, vậy mà thư thông báo trúng tuyển này cũng là lớp thực nghiệm đại học Hoa Thanh, bên trên còn viết tên Mạc Phàm.

Phải biết rằng lớp thực nghiệm ở đại học Hoa Thanh, mỗi tỉnh chỉ lấy hai người, trạng nguyên và bảng nhãn, vậy mà Mạc Phàm cũng trúng tuyển lớp thực nghiệm đại học Hoa Thanh.

Chuyện này còn chưa phải trọng điểm, trọng điểm là đồ trong thư thông báo trúng tuyển giống anh ta như đúc.

Thư thông báo trúng tuyển có thể làm giả, những thứ khác không dễ như vậy.

Trần Vũ Đồng và Bàn Tử thấy ba người mở từng thư thông báo trúng tuyển ra, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, cũng hiếu kỳ lấy thư thông báo xem, các trường xuất hiện trước mặt anh ta.

Đại học Hoa Thanh, đại học thủ đô, đại học Đồng Tể, đại học Phục Sáng, đại học Nam Khai, đại học Hoa Hạ, trên cơ bản đều có trường học đứng trước vị trí 20 gửi thư trúng tuyển cho Mạc Phàm.

Không là sĩ quan, quốc phòng, thì là y học.

Trên thư thông báo trúng tuyển của đại học thủ đô để trống, chuyện này có ý nghĩa tên và chuyên ngành Mạc Phàm có thể viết tùy ý, bọn họ còn chưa từng thấy tình huống như thế.

Trong lúc này, cho dù là Trần Vũ Đồng hay Bàn Tử, tất cả đều sợ ngây người, mãi mà không nói nên lời.

Cho dù là trạng nguyên, cũng chỉ có thể chọn một cái ở rất nhiều trường, cuối cùng do trường học đưa một thư trúng tuyển.

Mạc Phàm thì hay rồi, lập tức có hơn 20 thư thông báo trúng tuyển, kém nhất cũng là đại học quốc phòng Đông Hải.

Nhiều thư trúng tuyển ở đây như vậy, Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt không dám nói là giả.

Thư thông báo giả đều là giấy làm giả con dấu, làm rất thô ráp, còn không nói rõ việc nhập học, lịch sử trường học, cùng với quà tặng tân sinh hàng năm không giống nhau.

Trong số những thư trúng tuyển của Mạc Phàm, mỗi cái đều làm rất khéo léo, không giống như làm giả, lại không có một trường nào là học viện Lam Tường.

Một người nhận được 21 thư thông báo trúng tuyển của các trường nổi tiếng, chỉ nghĩ thôi đám Triệu Phi cũng hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt âm u hơn.

- Sao cậu có nhiều thư thông báo trúng tuyển như vậy?

Sắc mặt Lâm Đào vô cùng âm trầm, gần như có thể vặn ra nước, hỏi.

Anh ta đang định mượn thân phận trạng nguyên tỉnh, nhục nhã Mạc Phàm một phen, kết quả đùa giỡn lại bị gian dâm, còn bị 21 lần.

600 bài thơ cổ lần trước anh ta đã bị Mạc Phàm ngược, anh ta được trạng nguyên tỉnh cũng không kiếm được tiện nghi như Mạc Phàm.

Lúc này anh ta ước gì có thể xé Mạc Phàm ra thành trăm ngàn khối.

- Tôi không cần giải thích với cậu đúng không?

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Đưa ra câu hỏi với hắn, Lâm Đào không có tư cách này.

- Được lắm, chúng ta đi.

Hai mắt Lâm Đào phun lửa, quay đầu muốn rời đi.

Cứ ngây ngốc ở đây là tự rước lấy nhục, vẫn nên rời đi tốt hơn, sau này lại nghĩ biện pháp thu thập Mạc Phàm.

Sắc mặt Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt rất khó coi, theo sát ở phía sau.

Ba người còn chưa ra khỏi cửa, liền bị giọng Bàn Tử ngăn lại.

- Đợi một chút, bây giờ lại muốn đi, vừa rồi các người nói thế nào, nếu Tiểu Phàm có thư trúng tuyển, các người gặp cô Trần thì sẽ quỳ xuống, các người mắt mù, hay đầu óc bị nước vào, không thấy cô Trần đang ngồi ở đây sao?

Vừa rồi ba người này hung hãn như thế, đánh cược thua không thực hiện đã muốn đi, đâu dễ như vậy.

Thân thể Lâm Đào bị kiềm hãm, lông mày nhíu lại thành chữ “Hỏa” [火], vẻ mặt âm u.

Anh ta vừa bị Mạc Phàm vả mặt, vốn là một bụng lửa giận, còn bảo anh ta quỳ xuống với kẻ tiện nhân Trần Vũ Đồng này sao?

- Mạc Phàm, cậu thật sự muốn như vậy sao?

- Cậu nghĩ rằng tôi nói đùa với cậu sao?

Mạc Phàm cười lạnh lùng, hàn quang nở rộ trong con ngươi hắn, nhiệt độ trong phòng ngủ của Trần Vũ Đồng giảm xuống. Vẻ mặt Lâm Đào ngẩn ra, chỉ cảm thấy lạnh lẽo xông thẳng từ lưng lên gáy, thân thể không tự chủ được run rẩy.

- Tha cho tôi đi, tôi có thể cho cậu tiền.

Lâm Đào nghiến răng nói.

Anh ta biết bản lĩnh của Mạc Phàm, Mạc Phàm muốn anh ta quỳ, anh ta tuyệt đối không trốn thoát.

- Nếu tiền có thể giải quyết mọi chuyện, vậy sẽ còn chuyện gì sao, thôi, các người không chịu quỳ, tôi cho các người quỳ.

Tay Mạc Phàm tạo ra một pháp ấn khác, bay về phía Trần Vũ Đồng.

Pháp ấn chỉ chớp lóe, liền biến mất vào trong mi tâm Trần Vũ Đồng.

“Cộp!” Tiếng đầu gối chạm đất vang lên.

Ba người như bàn bạc kỹ rồi, toàn bộ quỳ trên đất, sắc mặt thay đổi theo.
Advertisement
';
Advertisement