Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Mạc Phàm vừa rời đi, Lam Điệp và Liễu Như Phong đi tới.

Lông mày Lam Điệp nhíu lại, trong mắt đều là vẻ khiếp sợ.

Lính đánh thuê Lucifer, đứng vị trí thứ 23 trong lính đánh thuê thế giới, hoàn thành 11 nhiệm vụ cấp S, không thất bại một nhiệm vụ nào, còn chưa bao giờ tổn thất một người.

Đội trưởng có thực lực cấp Hoàng Kim, tương đương với Tiên Thiên Tông Sư ở Hoa Hạ.

Từ lúc Mạc Phàm tiến vào biệt thự đến khi ra ngoài, còn chưa dùng hết 3 phút.

3 phút giết một Tiên Thiên Tông Sư, đây quả thực là giết tông sư như máy móc.

Không chỉ có cô, Liễu Như Phong theo sát phía sau vẻ mặt cũng âm u, gần như có thể vặn ra nước, không nói được một câu.

Ông ta thân là Tiên Thiên Tông Sư, hiểu rõ nhất đáng sợ của Tiên Thiên Tông Sư.

Mỗi Tiên Thiên Tông Sư đều là võ đạo thông thần, thực lực thì khỏi phải nói, rất nhiều khi hai Tiên Thiên Tông Sư đại chiến ba ngày ba đêm cũng không làm gì được đối phương.

Ông ta đấu với một Tiên Thiên Tông Sư khác hơn một ngàn hiệp bất phân thắng bại, cuối cùng không thể không bắt tay giảng hòa.

Ai biết Mạc Phàm đáng sợ như thế, giơ tay liền diệt lính đánh thuê Lucifer.

Lúc này bỗng nhiên ông ta có chút nghĩ lại mà sợ.

Chẳng lẽ Mạc Phàm thật sự có thể gi ết chết toàn bộ sát thủ nhận được Thanh Long Lệnh?

- Liễu tiên sinh, nếu là ông, không biết có thể chống đỡ dưới tay Mạc đại sư bao lâu?

Lam Điệp nhìn chằm chằm Liễu Như Phong, cười quyến rũ nói.

- Cậu ta muốn giết tôi, đợi cậu ta tìm được Quỷ Sát rồi nói sau.

Liễu Như Phong hừ lạnh một tiếng nói.

Quỷ Sát được xưng là sát thủ am hiểu ẩn nấp, chạy trốn, dùng ám khí nhất, sát thủ Quỷ Sát kia ẩn nấp trong vòng trăm mét quanh Mạc Phàm, Mạc Phàm đều không phát hiện ra, muốn tìm được Quỷ Sát không khác gì khó như lên trời.

Không tìm được Quỷ Sát, vậy đợi Quỷ Sát xuất quỷ nhập thần ám sát đi.

Một khi bị Quỷ Sát để mắt, như ác quỷ quấn thân.

Từng có cao thủ võ đạo bị Quỷ Sát đuổi giết, thật sự không chịu nổi ngày đêm đề phòng Quỷ Sát ám sát, cuối cùng lựa chọn tự sát, chuyện này đủ để thấy chỗ đáng sợ của Quỷ Sát.

Đổi lại cách nói, Mạc Phàm tìm được Quỷ Sát thì thế nào?

Chỉ cần lính đánh thuê của Liễu gia bọn họ phá giải trận pháp, bắt lấy người nhà Mạc Phàm, Mạc Phàm còn không ngoan ngoãn nghe lời?

Ông ta nói xong cười lạnh lùng, không để ý tới Lam Điệp nữa, tiếp tục đuổi theo Mạc Phàm.

Khóe miệng Lam Điệp nhếch lên, cười quyến rũ, cũng đi theo.

Cách đó không xa, tròng mắt Mạc Phàm hơi híp lại, ánh mắt sắc bén như đao.

Một Quỷ Sát mà thôi, cho dù đám người này biến thành quỷ, tiến vào lục đạo luân hồi, hắn cũng phải tìm được toàn bộ đám người này.

Bất chợt trước mắt hắn sáng lên, một đóa hỏa hoa lúc trước hắn thả ra xuất hiện trước mắt hắn.

Hắn nắm lấy hỏa hoa này, rồi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.

Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.

Đám Quỷ Sát này đúng là biết chọn nơi trốn, bây giờ lại đứng trên thuyền rồng hắn vừa rời khỏi không lâu.

Quả thật hắn không ngờ đám người này lại trốn ở đó, nhưng đám người này cho rằng có thể trốn thoát khỏi Thiên Hỏa Sưu Thần của hắn sao?

Chỉ cần là người hắn từng thấy, thì có thể thông qua pháp thuật tìm được bọn họ.

Pháp thuật này sẽ không ngừng phân chia, càng ngày càng nhiều, cũng càng tìm nhanh hơn.

Hiện giờ tu vi của hắn quá thấp, nếu đến cảnh giới Kim Đan, hắn hoàn toàn có thể che kín Thiên Hỏa của hắn trên Địa Cầu, muốn tìm người nào, chỉ cần ảnh hồ sơ, có thể xác định vị trí trong chớp mắt.

Nhưng hiện giờ đủ dùng rồi.

Sắc bén trong mắt lóe ra, đi đến chỗ thuyền rồng.… T

rên thuyền rồng, một đám hắc y nhân đầu bóng loáng ngồi khoanh chân trong khoang thuyền, mỗi người đều có hình xăm ác quỷ ở sau gáy.

- Tông chủ, Mạc đại sư kia rất lợi hại, chúng ta thật sự phải ra tay với cậu ta sao.

Một người đàn ông trong đó vẫn còn sợ hãi hỏi.

Người tối nay đi ám sát Mạc Phàm là anh ta, anh ta mới lẻn vào khu vực 100 mét quanh Mạc Phàm, liền cảm thấy thân thể như bị bàn tay to nắm lấy, không thể cử động được.

Anh ta từng chấp hành không ít nhiệm vụ ám sát, trong đó có không ít người là Tiên Thiên Tông Sư, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta có cảm giác như vậy, ngay cả tông chủ bọn họ cũng không có khí tức cường đại như thế.

Nếu không phải có cô bé chạy từ trong khoang thuyền ra, chắc chắn anh ta không trốn thoát được.

Người đàn ông trung niên ngồi ở bên trong mở to mắt, trong khoang thuyền lập tức như có đao quang lóe qua, trở nên sáng lên.

- Thế nào, Mạn Xà, một đứa bé 20 tuổi dọa cậu sợ thành như vậy sao?

- Tông chủ bớt giận, Mạn Xà dám đi ám sát Mạc đại sư lần nữa.

Hình như Mạn Xà rất sợ người đàn ông này, khẩn trương nói.

“Hừ!” Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng.

- Cậu nghĩ rằng tên tiểu tử kia lợi hại như vậy, lợi hại là người đứng sau cậu ta, nếu không có người kia nhắc nhở tên tiểu tử đó, tối nay cậu đã thành công rồi.

Mạn Xà không phát hiện ra Lam Điệp người nhắc nhở Mạc Phàm, nhưng ông ta thì biết.

Mạn Xà hơi sững sờ, lúc này lông mày mới giãn ra.

Anh ta vốn không tin, người có thể giết Thiên Thành Diệt sao chưa tới 20 tuổi?

- Tông chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?

- Không sốt ruột, đợi thế lực khác hấp dẫn người sau lưng cậu ta ra, chúng ta sẽ làm việc theo hoàn cảnh, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Người đàn ông trung niên nói.

- Người nhà tiểu tử kia cũng ở thành phố Tây Hồ, có cần chúng tôi ra tay với người nhà cậu ta không?

Trong mắt Mạn Xà chớp lóe âm lệ, nói.

So với người đứng sau Mạc Phàm, người nhà của cậu ta càng dễ đối phó hơn.

Mắt người đàn ông trung niên kia nheo lại, ông ta còn chưa mở miệng.

“Rầm!” Thuyền rồng giống như bị vật nặng đánh trúng, cả thân thuyền chìm xuống dưới, thuyền rồng lắc lư dữ dội trong hồ nước, giống như muốn lật.

Khoang thuyền ba tầng bị vật nặng xuyên qua hai tầng, đập trúng vào người Mạn Xà.

Mạn Xà còn chưa kịp hừ một tiếng, đã bị đập thành thịt vụn.

Kình khí như gió xoáy đột nhiên xuất hiện, thổi về phía những người xung quanh.

Giữa kình khí, ánh mắt Mạc Phàm vô cùng lạnh lùng, liếc nhìn đám Quỷ Sát.

- Người nhà của tôi, các người không có cơ hội ra tay đâu, các người lập tức đều phải chết.

Trong khoang thuyền, người đàn ông trung niên và hắc y nhân khác nhìn thi thể Mạn Xà dưới chân Mạc Phàm, vẻ mặt thay đổi.

Nhất là người đàn ông trung niên, sắc mặt âm tình bất định.

Mạc Phàm có thể tìm tới nơi này, đã nói lên bản lĩnh của Mạc Phàm không tệ.

Một cước giẫm chết Mạn Xà môn sinh ông ta tâm đắc nhất, thực lực này vượt xa dự đoán của ông ta.

- Cậu là Mạc đại sư sao?

Người đàn ông trung niên nghiến răng hỏi.

- Các người không có tư cách hỏi tôi vấn đề này.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Một đám người muốn giết hắn, vẫn nên nhanh chóng đi tìm chết tốt hơn.

Người đàn ông trung niên nghiến răng, gần như không do dự, mở miệng nói ra hai chữ.

- Rút lui!

Bóng dáng một đám người chớp lóe, chia nhau ra bốn phía, thân hình như quỷ mỵ, trong chớp mắt đã biến mất không thấy.

- Rút lui sao? Nếu nhận Thanh Long Lệnh, các người ai cũng đừng nghĩ trốn thoát.

Mạc Phàm cười khẽ.

Kinh lôi “Bùm bùm!” đinh tai nhức óc vang lên, mọi người chỉ cảm thấy đầu như bị cái chùy gõ vào.

Bên ngoài biệt thự, từng đạo lôi quang to bằng ngón tay đánh xuống, lôi quang dao động trái phải, hứng khởi rung động, làm da đầu người ta run lên.

Lôi quang như vậy ở khắp bốn phía, chi chít, hình thành một cái lồng chim, nhốt thuyền rồng vào bên trong.

Muốn ra ngoài, thử tư vị của lôi điện này trước đã.

- Tối nay, người nào cũng đừng nghĩ trốn được!

Giọng nói như tiếng sấm rung trời.
Advertisement
';
Advertisement