Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Mạc Phàm ăn cơm chị họ tự mình làm, đang cảm nhận lại hương vị năm đó.

Trọn vẹn hơn năm trăm năm, vẫn quen thuộc như vậy.

Nhưng một câu của Ngô Hân, hương vị bữa cơm này thay đổi rất nhiều, hắn biết bữa cơm này không đơn giản như vậy.

Lông mày Lý Thi Vũ nhíu lại, tươi cười trên mặt biến mất, để đũa xuống, bình tĩnh nói:

- Cháu và anh ta chia tay rồi.

- Chia tay sao?

Tin tức này lập tức làm Ngô Hân xù lông.

“Bốp” một tiếng, đũa đập mạnh vào bàn.

Bà ta chỉ nghe tin tức từ chỗ mẹ Trương Siêu, nói hai người cãi nhau, hình như nguyên nhân cụ thể liên quan đến Mạc Phàm, chỉ là không ngờ chuyện nghiêm trọng đến vậy.

- Thi Vũ, có phải cháu uống nhầm thuốc rồi không, hai đứa rất thích hợp, Trương Siêu mua một món đồ 1500 vạn mà mắt không chớp lấy một cái, người đàn ông như vậy, cháu đi đâu tìm được, vậy mà chia tay với Trương Siêu?

Mắt Mạc Phàm phát lạnh, chiếc đũa cầm trong tay kêu cọt kẹt, lại không nói gì.

- Đủ rồi, lớn như vậy rồi có biết nói chuyện không?

Lý Thường Thanh lạnh lùng nói.

- Nếu không phải là con gái anh, em còn chẳng muốn nói gì.

Ngô Hân hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên.

Lý Thường Thanh nhíu mày, không để ý đến Ngô Hân, lạnh giọng hỏi:

- Vì sao lại chia tay?

Vẻ mặt nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên nộ khí.

Lý Thi Vũ chia tay với Trương Siêu, cũng có ý nghĩa ông ta và Trương Thiên cha của Trương Siêu không có mối quan hệ thân thiết, rất không có lợi với cạnh tranh của ông ta.

Lý Thi Vũ nói chuyện tối đó với Trương Siêu ở bên ngoài khách sạn, nói đại khái cho Lý Thường Thanh nghe, không nói ra chuyện Đường Long cho 50 vạn.

Nếu để bọn họ biết chuyện Đường Long, chắc chắn cha cô và Ngô Hân sẽ càng ghét Mạc Phàm hơn.

- Cũng vì Trương Siêu uống rượu say, nói vài câu linh tinh cháu đã chia tay với cậu ấy, cháu bảo vệ Tiểu Phàm như vậy, là đàn ông đều ghen cả, huống chi còn là đứa bé, nhanh làm lành với Trương Siêu đi.

Ngô Hân nghiêm mặt nói.

- Muốn làm lành dì đi mà làm lành, cháu sẽ không làm lành với anh ta.

Lý Thi Vũ dỗi nói.

- Oa, dì nói cháu nha đầu này, có phải cháu muốn bị đánh hay không, cha cháu không nỡ đánh cháu, không có nghĩa là dì không nỡ, nói cho cháu biết, nếu dì là cháu, chắc chắn sẽ ôm đùi Trương Siêu không rời, cháu nghĩ rằng người như Trương Siêu đầy đường à, có thể làm bạn gái cậu ta là phúc khí tu luyện tám đời của cháu đó, còn không biết quý trọng.

Ngô Hân lạnh lùng nói.

Nhà Trương Siêu là ai, người ta là trùm bất động sản vài tỷ, cả thành phố Đông Hải không có mấy kẻ có tiền như vậy.

Trương Siêu là con trai một của Trương Thiên, sau này tài sản của Trương gia đều thuộc về Trương Siêu hết.

Nếu Lý Thi Vũ có thể gả cho Trương Siêu, chuyện này đại biểu một nửa vài tỷ là của cô.

Bây giờ còn là vài tỷ, quốc gia đang chuẩn bị làm nông thôn mới và nông thôn vây quanh thành phố, đúng là lúc bất động sản hưng thịnh nhất, nói không chừng vài tỷ sang năm sẽ gấp đôi, càng không cần nói sau này.

Cơ hội tốt như vậy không nắm lấy, không phải kẻ ngốc thì là gì?

- Dù sao cháu sẽ không làm lành với anh ta.

Lý Thi Vũ cắn răng nói, hai mắt đỏ bừng, kìm nén nước mắt không rơi xuống.

Lý Thường Thanh thở dài, không có trách mắng Ngô Hân, cũng không khuyên giải an ủi Lý Thi Vũ, chỉ để đũa xuống, không nói gì.

Ngô Hân thấy biểu cảm này của Lý Thường Thanh, mắt xếch khẽ di chuyển, nhìn Mạc Phàm.

- Tiểu Phàm, chuyện này vì cháu mà ra, cháu không thể làm chậm trễ hạnh phúc của chị họ được, cháu đi nói xin lỗi với Trương Siêu đi, để bọn chúng làm lành với nhau.

- Tôi xin lỗi Trương Siêu sao?

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi, cho rằng mình nghe lầm rồi.

- Không sai, tuy cô là mẹ kế của Thi Vũ, nhưng cũng là vì muốn tốt cho Thi Vũ, cháu cũng không muốn sau này con bé gả cho một người bình thường, ở trong phòng nhỏ qua ngày, cả đời không hạnh phúc đúng không?

Ngô Hân giả mù sa mưa nói, nói xong nước mắt như sắp rơi xuống.

- Đương nhiên không hi vọng.

Mạc Phàm nói, nhưng không nói hết.

Chính vì không muốn chị họ không hạnh phúc, hắn mới không thể để chị họ ở bên Trương Siêu.

- Vậy cháu nghe cô nói, đi xin lỗi Trương Siêu đi, nói xin lỗi với Trương Siêu không mất mặt, người ta là thiếu gia giàu có ở thành phố Đông Hải, nếu cháu bám vào cậu ta, chắc chắn sau này sẽ có lợi với cháu, không có hại đâu.

Ngô Hân vừa dụ dỗ vừa ép buộc.

Không đợi Mạc Phàm trả lời, Lý Thi Vũ đứng dậy.

- Nếu Tiểu Phàm xin lỗi Trương Siêu, cháu sẽ không về nhà này nữa.

Lý Thi Vũ nói xong, cơm cũng không ăn, xoay người quay về phòng.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng đóng lại, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc.

Mạc Phàm vốn không sai, người sai là Trương Siêu, để Mạc Phàm xin lỗi Trương Siêu, cho dù Mạc Phàm đồng ý, cô làm chị họ cũng sẽ không đồng ý.

Từ đầu đến cuối, Lý Thường Thanh đều thờ ơ, không nói một câu.

Mắt Mạc Phàm hơi híp lại, ánh mắt phát lạnh.

- Nha đầu kia, xem con gái ngoan của anh đó.

Ngô Hân liếc mắt nhìn phòng Lý Thi Vũ, tiếp tục nói với Mạc Phàm:

- Thế nào, Tiểu Phàm?

Mạc Phàm để bát đũa xuống, lấy tấm thẻ đen trong ngực ra, để lên trên bàn.

- Bảo tôi xin lỗi Trương Siêu, trừ phi mặt trời mọc hướng tây.

- Cháu nói cái gì, chị họ cháu luẩn quẩn trong lòng, cháu cũng luẩn quẩn trong lòng, không phải chỉ nói xin lỗi thôi sao, khó như vậy à, mấy đứa không đi chẳng lẽ để cô đi?

Ngô Hân lạnh lùng nói.

- Bà có đi hay không đó là chuyện của bà, không liên quan gì đến tôi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Cháu có biết mình đang nói chuyện với ai không?

Ngô Hân tức giận đến mức nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Một Lý Thi Vũ nói chuyện như vậy với bà ta, ngay cả Mạc Phàm một tên hai lúa cũng dám cãi lại, lão hổ không phát uy coi bà đây là mèo bệnh à?

Mạc Phàm không để ý đến Ngô Hân, dời mắt nhìn Lý Thường Thanh.

- Dượng, cháu không biết dượng muốn cái gì, tấm thẻ này đều có thể giúp dượng được như nguyện, nếu dượng đồng ý cho chị họ cháu tự do, tấm thẻ này sẽ là của dượng.

Mạc Phàm để tấm thẻ đen trước mặt Lý Thường Thanh.

Dượng chỉ muốn thăng quan mới giao chị họ cho Trương Siêu, có tấm thẻ này là đủ rồi.

Ngô Hân nhìn lướt qua tấm thẻ đen, khinh thường nói:

- Một tấm thẻ rách nát mà thôi, còn làm dượng cháu được như ý nguyện, cháu cho rằng viết chữ Tần, tấm thẻ này là thẻ của Tần gia à.

Lý Thường Thanh vốn vô cùng thất vọng về Mạc Phàm, lại thấy Mạc Phàm đắc tội Trương Siêu, càng hối hận vì đã đưa Mạc Phàm từ trong thị trấn tới.

Nhưng nhìn thấy tấm thẻ này, hai mắt lập tức trợn ngược, trong mắt đều là khó mà tin được, rất lâu sau mới phản ứng kịp.

- Cháu lấy tấm thẻ của Tần gia ở đâu ra vậy?

Lẽ ra với chức vị hiện giờ của ông ta, còn chưa có cơ hội nhìn thấy tấm thẻ này.

Dù sao ông cụ Tần là tướng quân khai quốc năm đó, không phải là người phó cục trưởng ông có thể gặp.

Nhưng một lần vô tình, ông hìnn thấy phó thị trưởng chụp ảnh với tấm thẻ này, giống hệt tấm thẻ của Mạc Phàm không khác một chút nào.

- Thẻ của Tần gia sao?

Ngô Hân nghe Lý Thường Thanh hỏi vậy, mắt chớp chớp, ngây người.

- Anh nói tấm thẻ này là thẻ của Tần gia sao?

Vừa rồi bà ta còn trào phúng Mạc Phàm lấy tấm thẻ giả của Tần gia, ai biết đây là thẻ của Tần gia thật.

Nếu thật sự là thẻ của Tần gia, đừng nói là cục trưởng, lại trèo lên cao nữa cũng không phải không có khả năng.

- Ừm.

Lý Thường Thanh gật đầu, sắc mặt càng lúc càng âm u, giống như giông bão trên bầu trời sắp tới.

- Tiểu Phàm, cháu thành thật khai báo, cháu lấy tấm thẻ này ở đâu ra?
Advertisement
';
Advertisement