Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lạnh lùng liếc Vạn Giang Minh một cái.

- Ký thác thần niệm sao?

Pháp thuật này tương tự với Thân Ngoại Hóa Thần hắn đặt trong Huyết Hồn Thạch, đều là ký gửi thần hồn trong pháp khí.

Khác biệt chính là Thân Ngoại Hóa Thần của hắn để bản tôn hàng lâm, Vạn Giang Minh này thì chỉ có một đạo thần niệm, bản tôn có thể cảm nhận được, nhưng không làm gì được.

Phương pháp này kém Thân Ngoại Hóa Thần của hắn rất nhiều, nhưng có thể nhìn thấy đúng là không dễ.

Hơn nữa thần niệm của người này mạnh như vậy, chỉ sợ là Tiên Thiên đỉnh phong, gần Kim Đan.

Tay hắn để gần ngực Vạn Giang Minh dừng lại.

- Ông là ai?

- Vạn Thiên Tuyệt vô địch thiên hạ.

Vạn Giang Minh nhíu mày, bất mãn nói.

Giọng nói rất to, mang theo khí thế mười phần, gió xung quanh lập tức căng thẳng, như chân đích tuyệt vạn thiên, diệt vô lượng chia địa.

- Cậu là ai, dám động vào con tôi.

Vạn Giang Minh hỏi, trong giọng nói mang theo nồng đậm lửa giận.

- Vạn Thiên Tuyệt?

Mạc Phàm nhướn mày, lập tức thoải mái hơn, cười khẽ.

- Mạc Phàm Đông Hải!

- Mạc Phàm Đông Hải?

Hai mắt sáng ngời của Vạn Giang Minh nhìn chằm chằm Mạc Phàm, nhướn mày lên.

- Còn nhỏ tuổi đã có năng lực g iết chết Vạn Giang Minh, thiên phú không tệ, niệm tình cậu còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, khấu đầu lạy tôi ba cái, tự đánh gãy tay chân, tôi có thể tha chết cho cậu.

Vạn Giang Minh nói, giống như đế vương ra lệnh cho muôn dân.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.

- Bây giờ ông quỳ xuống dập đầu xin tôi, tôi có thể cho con trai ông chết toàn thây.

- Tiểu tử, cậu biết tôi là ai không?

Vạn Giang Minh nhíu mày thành chữ “Hỏa” [火], tức giận nói, rõ ràng là bị Mạc Phàm chọc tức rồi.

Tuy Vạn Giang Minh chỉ có Phân Thần của Vạn Thiên Tuyệt, nhưng có uy nghiêm và trí nhớ của ông ta.

Chỉ cần nói tên Vạn Thiên Tuyệt ra, ở nước ngoài có thể dẫn tới tứ phương run rẩy, vậy mà một tên tiểu tử dám nói chuyện với ông ta như thế.

- Ông là sư huynh của Thiên Thành Diệt người vừa mới chết dưới tay tôi, trưởng lão Thanh Bang, cũng là người kế tiếp tôi muốn giết.

Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lẽo, lạnh lùng nói.

Nếu như Thanh Bang tìm tới cửa, vậy tiếp tục giết đi, hắn sẽ giết đến khi Thanh Bang không dám là địch với hắn.

- Cậu giết Thiên sư đệ.

Vạn Giang Minh khiếp sợ hỏi.

Thực lực của Thiên Thành Diệt chỉ dưới ông ta, nếu bị Thiên Thành Diệt giam vào trong Vạn Diệt Lao Lung, chính ông ta cũng khó đi ra.

Thiên Thành Diệt lại bị Mạc Phàm g iết chết?

- Không chỉ có ông ta đã chết, Phân Thần này của ông cũng ở lại đi, nhớ kỹ, tôi là Mạc Phàm.

Mạc Phàm tạo pháp ấn, một ấn ký lôi điện bay về phía Vạn Giang Minh.

Vẻ mặt Vạn Giang Minh nhanh chóng khôi phục như thường, ông ta làm như không nhìn thấy ấn ký lôi điện này, nhìn chằm chằm Mạc Phàm đầy hứng thú, cười lạnh lùng.

- Được lắm, tôi nhớ kỹ tên cậu rồi, hi vọng cậu có thể sống đến khi chúng ta gặp mặt.

Vạn Giang Minh mới nói xong, ấn ký lôi điện bay vào trong mi tâm anh ta.

“Răng rắc!” Điện quang chớp lóe chỗ mi tâm Vạn Giang Minh.

Khí tức cường đại của Vạn Thiên Tuyệt khiến người ta khó thở tan thành mây khói, không còn lại chút nào.

Vạn Giang Minh mới khôi phục thần trí, tay Mạc Phàm lại vỗ vào ngực anh ta.

“Bụp!” Vạn Giang Minh kêu lên đau đớn, còn chưa bay ra ngoài, cơ thể như con rối bị xé rách, rách thành bốn năm mảnh, bay về phía xa.

Vạn Giang Minh vừa chết, lúc này ở nước ngoài, trên tế đàn thủy tinh trong cung cổ xưa.

Một người đàn ông khoảng gần 50 tuổi, bỗng nhiên mở to mắt.

Người đàn ông này có nuôi tóc dài râu dài, làn da trắng như sứ, phiếm sáng bóng nhàn nhạt.

Ông ta vừa mở to mắt, cả địa cung giống như bật đèn, trở nên sáng lên.

- Vậy mà Hoa Hạ có thiên tài như vậy, xem ra đợi ngày tôi ngưng đan xuất quan, không tịch mịch lắm, hi vọng Lâm Thiên Nam và tiểu tử này không làm tôi thất vọng, nhưng dám giết người Thanh Bang tôi, không thể khiến tiểu tử kia sống quá yên ổn.

Ông ta lấy một con hạc giấy khắc đường vân trong ngực ra, tay niết thành lan hoa chỉ, một pháp ấn đánh vào trong hạc giấy, trên con hạc giấy lóe sáng bạch quang, vậy mà vỗ cánh như sống.

- Đi đi!

Ông ta thổi ngụm khí với con hạc giấy.

Con hạc giấy bay ra ngoài địa cung, người đàn ông lại nhắm mắt lại lần nữa, khí tức càng ngày càng ngưng thực, không bị ảnh hưởng bởi Vạn Giang Minh và Thiên Thành Diệt bị giết.



Con hạc giấy này vừa bay ra ngoài không lâu, tin tức tông sư Thiên Thành Diệt ở nước ngoài bị giết lan truyền khắp tứ phương, như địa chấn oanh động đẩy ra bốn bể trong ngoài.

Đông Hải, một số người chạy khỏi Đông Hải và người phân rõ giới hạn với Mạc gia trợn tròn mắt.

Khi Mạc gia gặp nguy hiểm bọn họ trở mặt với Mạc gia, sau này muốn tiếp cận thì càng khó khăn.

Trung học Đông Hải, Bàn Tử mở âm thanh di động đến mức to nhất, bên trong đang truyền tin Mạc đại sư đánh bại tông sư nước ngoài, cứu ngư dân quay về.

- Lúc trước ai nói Mạc đại sư xong đời rồi, có nghe thấy không, nếu những lời lúc trước để người Mạc gia biết, người kia…

Bàn Tử cười nói.

Sắc mặt Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt vô cùng khó coi.

Nếu Mạc đại sư thua, chắc chắn người có quan hệ với Mạc gia sẽ gặp tao ương.

Nhưng hiện giờ Mạc đại sư thắng, lúc trước bọn họ nói mát, chỉ cần lời này truyền đến Mạc gia, hai nhà bọn họ đừng nghĩ đến chuyện sống ở Đông Hải.

- Bàn ca, chúng em chỉ đùa chút thôi.

Đinh Tuấn Kiệt cười nịnh nọt, bộ dạng như tiểu nhân nói.

Bàn Tử hơi nhếch miệng, cười đắc ý.

- Vậy sao, tháng này tôi phải dọn dẹp toilet, hai người các cậu xem…

Sắc mặt Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt hơi âm u, nhưng vẫn tươi cười đồng ý, trong mắt lóe lên hung ác nham hiểm.

Nhà bọn họ còn không bằng Bàn Tử, Mạc đại sư đè chết bọn họ lại càng dễ như gi ết chết một con kiến, vẫn nên cúi đầu tốt hơn, sau này tìm cơ hội trả thù là được.

Bạch gia Giang Nam, Bạch Vô Thành đang đọc sách trong thư phòng, hai thị nữ xinh đẹp đấm lưng đấm chân cho ông ta, nhị trưởng lão vội vàng xông vào.

- Gia chủ, có việc không hay xảy ra rồi.

- Nhị trưởng lão, có việc gì mà ông kích động như vậy.

Bạch Vô Thành lộ ra bất mãn, nhưng vẫn vẫy lui thị nữ phía sau.

Hai thị nữ vừa rời đi, nhị trưởng lão vô cùng khẩn trương nói:

- Mạc Phàm g iết chết Thiên Thành Diệt rồi!

Những lời này vừa vang lên, vẻ mặt Bạch Vô Thành sửng sốt, sắc mặt lập tức âm u, quyển sách trên tay rơi xuống đất.

- Cái gì?

- Tôi mới nhận được tin tức, Mạc Phàm giết Thiên Thành Diệt, Vô Hận cũng chết trên tay cậu ta.

Nhị trưởng lão lặp lại lần nữa.

- Chuyện này…

Rất lâu sau, Bạch Vô Thành hít vào một hơi khí lạnh, sắc mặt không chuyển biến tốt hơn.

Vậy mà Mạc Phàm giết được Thiên Thành Diệt, thực lực này không kém Vạn Thiên Tuyệt và Lâm Thiên Nam, bọn họ lại đắc tội người như vậy, chỉ vì mặt mũi của Bạch gia.

- Nhị trưởng lão, ông có biện pháp gì không?

Bạch Vô Thành hỏi.

Nhị trưởng lão chau mày, do dự rất lâu, lại nhìn về phía Bạch Vô Thành.

ầ ế ế ể ấ- Gia chủ, có khả năng cậu cần ra mặt giải quyết chuyện này, nếu không thì chỉ có thể mời mấy vị thái thượng trưởng lão ra mặt thôi.

Dựa theo tin tức bọn họ đạt được, nhị tiểu thư Bạch Vô Song ở Mạc gia, Bạch Tiểu Ngọc còn bái Mạc Phàm làm sư phụ.

Nếu Bạch Vô Thành đi một chuyến, chỉ cần có thể đả động Bạch Vô Song, Bạch gia có khả năng tránh được đối địch với tai họa Mạc Phàm.

Nếu không nghị hòa được, vậy chỉ có thể động võ.

“Haizz!” Bạch Vô Thành thở dài, đặt sách lên trên giá sách.

- Gọi Tiểu Hàn và Tiểu Manh đến, theo tôi đến Đông Hải một chuyến.

Khi nói chuyện, trên mặt Bạch Vô Thành hiện lên đau khổ.

- Sớm biết như vậy, không nên cùng là địch.
Advertisement
';
Advertisement