Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Hắn định lẻn vào thánh địa của Vu Thần Giáo, tiêu diệt Vu Thần Giáo này.

Nếu Vu Thần Giáo không kiêng nể gì như vậy, vậy cũng cho Vu Thần Giáo biết tay, để bọn họ thiên sinh bách thế đều không quên: Không thể trêu chọc y tiên bất tử hắn.

Một tay hắn đánh xuống không khí dưới chân, pháp ấn trong lòng bàn tay sáng lên, một cái đánh này làm màn hào quang bao trùm mấy chục tòa sơn trong đó xuất hiện.

Hắn đứng trên màn hào quang này, giống như đang đứng trên một tinh cầu.

- Trái lại Hộ Sơn Đại Trận này rất lớn, pháp thuật ẩn giấu cũng nhiều không giống bình thường, chẳng trách nhiều năm như vậy không có ai tìm đến.

Mạc Phàm thầm thở dài nói.

Muốn đi vào Hộ Sơn Đại Trận này, sẽ trúng nguyền rủa.

Nếu không phải người của Vu Thần Giáo, đi ra sẽ trúng nguyền rủa mà chết, cho dù không chết cũng bị xóa sạch tất cả trí nhớ.

Tay còn lại của hắn dựng thẳng như kiếm, miệng niệm thần chú, Ngũ Giác Tinh Mang ở chỗ mi tâm không ngừng sáng lên.

Từng đạo phù văn màu vàng như du long, từ lòng bàn tay hắn lan tràn dọc theo màn hào quang mà đi.

Nửa tiếng sau, Ngũ Giác Tinh Mang ở chỗ mi tâm Mạc Phàm biến mất, một Ngũ Giác Tinh Mang to lớn xuất hiện trên màn hào quang, sáng lên vài cái liền biến mất không thấy.

Mạc Phàm lấy mấy viên Tinh Khí Đan ra nuốt vào, ngón tay vẽ trên không.

Một đám phù văn nhảy ra, tự tạo thành một trận pháp hình con mắt to hơn ba thước.

- Đốt!

Hắn thầm quát một tiếng.

Ngọn lửa màu cam xuất hiện từ trong đáy mắt hắn, ngọn lửa như mưa rơi vào trong trận pháp hình con mắt này.

Ngọn lửa biến mất vào trong trận pháp, trận pháp nhanh chóng bành trướng, giống như một con mắt vẽ trên giấy, dần dần biến thành một con mắt ngọn lửa chân thật.

- Ẩn!

Giọng nói vang lên, con mắt to đóng lại, hoàn toàn biến mất trong không trung, giống như chưa từng tồn tại.

Hắn nghỉ ngơi một lát, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trời trên bầu trời.

Mặt trời vừa rồi vẫn còn là hình tròn, bây giờ xuất hiện khuyết thiếu, đã bắt đầu nhật thực.

- Gần đến thời gian rồi!

Hắn cảm ứng vị trí của Tần Kiệt ở phía dưới, nhẫn trên tay sáng lên, Bạch Ngọc Kiếm xuất hiện trong tay hắn.

- Trảm!

Bạch Ngọc Kiếm chém vào trong không trung, một khe hở xuất hiện trên màn sáng.

Bóng dáng hắn nhoáng lên một cái, biến mất trong khe hở, khi xuất hiện đã đến dưới chân một ngọn núi, cách Tần Kiệt không xa.

- Sư phụ, cuối cùng người cũng tới rồi, đã bắt đầu Tế Tự.

Tần Kiệt nhìn thấy Mạc Phàm, vội vàng đi tới, sốt ruột nói.

Bọn họ đi qua mật đạo kia, đã đến nơi này nửa tiếng, đợi đến bây giờ Mạc Phàm mới xuất hiện.

Mạc Phàm nheo mắt, nhìn thoáng qua bốn phía.

Bọn họ đang ở giữa núi, được một đám núi khác vây quanh.

Xung quanh, trên mỗi ngọn núi đều có huyết tuyến xuất hiện từ đỉnh núi, chậm rãi tụ tập về phía ngọn núi bọn họ, vô cùng chói mắt.

Theo huyết tuyến càng ngày càng gần, trên không ngọn núi bọn họ đứng, một vòng tròn đỏ xuất hiện, hình dạng vừa đúng một phần thiếu của mặt trời, giống như hai mặt trời treo trên bầu trời.

Mạc Phàm nhíu mày, còn chưa mở miệng.

6 nam 2 nữ 8 người đi từ một bên đến, một giọng nói chói tai vang lên.

- Tần thiếu, đây là người cậu phải đợi sao?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn đám người một cái, tuổi lớn hơn hắn và Tần Kiệt một chút, khoảng 25, 26 tuổi, toàn mặc trang phục hàng hiệu, lưng đeo túi, giống như một đám du khách.

Nhưng đám người này bất luận là người nào, đều có thực lực Trúc Cơ sơ kỳ, có mấy người còn đến Trúc Cơ trung kỳ.

Trên mặt mỗi người đều là kiêu ngạo, giống như mình tài trí hơn người.

Nhất là người phụ nữ xinh đẹp mặc trang phục màu trắng, cái cằm cô ta khẽ nâng lên, kiêu ngạo như thiên nga trắng, người vừa mở miệng là cô ta.

- Bọn họ là ai thế?

Mạc Phàm hỏi.

- Bọn họ là một số đệ tử thế gia ở Vân Châu, tới điều tra Tế Tự.

Tần Kiệt giải thích.

Những người này là anh ta thông qua mật đạo tiến vào không lâu gặp được, Bắc Xuyên giáp với Vân Châu, anh ta đến Vân Châu chơi vài lần, cho nên quen một hai người trong đó.

Đám người này đều là Hỗn Thế Ma Vương ở Vân Châu, bất luận là người nào đặt ở Vân Châu đều không có ai dám mạo phạm.

Mỹ nữ kiêu ngạo kia tên là Đỗ Tư Tư, thiên kim Đỗ gia ở Vân Châu, những người đàn ông xung quanh cô ta đều là hạ thần dưới váy cô ta.

- Người cậu đợi đến rồi, chúng tôi phải đi đây, nếu không đi, lát nữa Tế Tự kết thúc, muốn chạy cũng không chạy được.

Đỗ Tư Tư không kiên nhẫn nói.

Khi nói chuyện, đôi mắt xếch liên tục đánh giá tiểu hồ ly trên vai Mạc Phàm.

Lúc này người của Vu Thần Giáo dang bận rộn Tế Tự, nếu không đi, một khi kết thúc Tế Tự, bọn họ muốn chạy cũng không dễ như vậy.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy những lời Đỗ Tư Tư nói, nói với Tần Kiệt:

- Con ở đây bảo vệ vị cô nương này, sư phụ và tiểu hồ ly lên đó.

Tế Tự đã bắt đầu, cũng nên ra tay rồi.Mạc Phàm vừa nói những lời này, đám người Đỗ Tư Tư lập tức sửng sốt.

8 người bọn họ, một nửa có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, cũng không dám lên trên đó, chỉ lấy một chút thông tin về Tế Tự của Vu Thần Giáo rồi về.

Mạc Phàm và Tần Kiệt chỉ khoảng 17, 18 tuổi, có thể đến đây đã là kỳ tích, vậy mà còn muốn lên trên.

- Tôi không nghe nhầm đấy chứ, hai người muốn ngăn cản Tế Tự của Vu Thần Giáo sao?

Đỗ Tư Tư cười mỉa nói.

Đỗ Tư Tư mới mở miệng, những người khác đều bật cười, giống như nghe được chuyện rất đáng cười.

Ngăn cản Tế Tự của Vu Thần Giáo, đùa giỡn gì thế?

Lần này Vu Thần Giáo hấp dẫn hơn 10 vạn người, ngay cả quân đội cũng dám bắt.

Một tên tiểu tử mang theo một con hồ ly, đã muốn ngăn cản Tế Tự của Vu Thần Giáo, không khác gì châu chấu đá xe.

Mạc Phàm muốn cứu 10 vạn người này bọn họ có thể hiểu, cứu một người như xây bảy tòa tháp, 10 vạn người xây được tòa tháp cao hơn Himalaya.

Bọn họ cũng muốn cứu 10 vạn người đáng thương này, nhưng cứu người cần phải có bản lĩnh.

- Muốn trở thành anh hùng đến điên rồi sao?

Một người phụ nữ khác ở trong nhóm nói.

- Tôi cảm thấy là bị người ta đá, nên nghĩ quẩn trong lòng rồi!

- Muốn chết ở đâu mà chẳng được, nhưng không thể đến Vu Thần Giáo này, đến đây sẽ bị diệt môn đó?

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, liếc mắt nhìn đám Đỗ Tư Tư một cái.

- Tôi làm gì cần phải giải thích với các người sao?

Mạc Phàm vừa nói như vậy, tươi cười trên mặt đám Đỗ Tư Tư cứng đờ, bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo xông thẳng từ lưng lên gáy.

Mấy tên Trúc Cơ sơ kỳ lùi về sau theo bản năng, trong mắt xuất hiện kính sợ.

Loại khí tức này, bọn họ chỉ thấy trên người Trúc Cơ hậu kỳ hoặc Tiên Thiên Tông Sư.

Đôi mắt Đỗ Tư Tư nheo lại, trên gương mặt kiêu ngạo hiện lên vẻ phẫn nộ.

Ở Vân Châu, còn chưa có ai dám nói chuyện với cô ta như vậy.

- Giải thích thì không cần, nhưng bản tiểu thư cần con linh hồ này, để con tiểu hồ ly này lại, cậu muốn đi chịu chết không ai ngăn cản cậu.

Nếu không phải nhìn trúng tiểu hồ ly, cô ta đường đường là thiên kim Đỗ gia, sao có thể ở đây đợi một tiểu tử không quan trọng.

Đỗ Tư Tư mới mở miệng, Tần Kiệt nắm chặt tay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Đỗ Tư Tư, đợi Mạc Phàm nói chuyện.

Mạc Phàm nhíu mày, sau đó lắc đầu cười.

- Hi vọng lúc nữa cô còn có can đảm nói ra những lời này.

Hắn nói xong xoay người đi lên đ ỉnh núi thánh địa của Vu Thần Giáo.

Nhẫn trên tay hắn sáng lên, Bạch Ngọc Kiếm và miếng ngọc phù truyền tin xuất hiện trong tay hắn.

Một tay hắn cầm kiếm, một tay cầm ngọc phù đưa tin.

Bạch Ngọc Kiếm giống như cảm nhận được sát ý của Mạc Phàm, không ngừng chấn động ong ong.

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, linh khí tràn đầy rót vào trong Bạch Ngọc Kiếm.

Trường kiếm khí 10 trượng lao nhanh mà ra, bị hắn nắm trong lòng bàn tay.

Theo trường kiếm khí 10 trượng này, Vu Thần Sơn vốn âm lãnh, trong chớp mắt như nứt ra, lạnh thấu xương.

Mạc Phàm giơ kiếm khí lên, môi khẽ mở, mấy chữ chứa sấm vang lên.

- Mạc Phàm Đông Hải đến bái phỏng.

“Rầm!” Ngọc phù đưa tin nứt ra, một phù văn chớp lóe, biến mất trong hư không.

Sau đó trường kiếm khí 10 trượng hạ xuống, chém mạnh về phía ngọn núi.

“Rầm!”

Kiếm khí bùng nổ mà ra, âm thanh như kinh lôi trên trời quang truyền ra xung quanh, sơn thể lắc lư, đất đai run rẩy, giống như núi lửa bùng nổ.

Đám Đỗ Tư Tư ngây ra như phỗng, vô cùng khiếp sợ.
Advertisement
';
Advertisement