Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Rất lâu sau, một đám binh lính đội hải quân lục chiến nhìn thi thể Thiết Bối Ưng, mãi mà chưa hoàn hồn.

Bọn họ ngồi trên một chiếc máy ba vận tải cỡ lớn, cho dù ngồi 40 người, ở giữa còn trống rất nhiều.

Vậy mà Thiết Bối Ưng này chiếm hết toàn bộ chỗ trống, còn to hơn khi bọn họ vừa mới nhìn thấy.

Cho dù là con điêu của Dương Quá trong Thần Điêu Hiệp Lữ, gặp con này cũng có cảm giác như gặp sư phụ.

Con chim ưng to như vậy, một con ở bên ngoài bị Mạc Phàm chém làm đôi, một con khác bị một quyền của Tần Kiệt đánh nát đầu, phía trước phía sau còn chưa tới 2 phút.

- Chuyện này…

- Có chuyện gì trong cabin vậy, nghe rõ mời trả lời…

Giọng người điều khiển lo lắng truyền từ loa ra.

Những lời này lặp lại mấy lần, lúc này người đàn ông cao lớn uy nghiêm mới phản ứng kịp, anh ta ngơ ngẩn nhìn Tần Kiệt và thi thể Thiết Bối Ưng trong cabin, ấn bộ đàm buộc trên vai.

- Nguy hiểm đã được giải trừ, mọi người bình an vô sự, tiếp tục bay theo kế hoạch, hết.

Trong giọng nói run rẩy còn tràn đầy khiếp sợ.

Người đàn ông này đã khiếp sợ thành như vậy, những người khác càng không cần phải nói.

Có người lau mồ hôi trên trán, có người hít sâu một hơi, cố gắng ổn định trái tim đập nhanh.

“Phốc!” Tần Kiệt rút tay ra khỏi đầu Thiết Bối Ưng, máu tươi ấm nóng b ắn ra, bắn lên mặt Liệt Hỏa sau lưng Tần Kiệt, một viên yêu đan xuất hiện trong tay anh ta.

Lúc này “rầm” một tiếng, cabin chấn động, Mạc Phàm vững vàng rơi từ trên phi cơ vào trong cabin, như tiên nhân từ trên trời giáng xuống.

Một đám binh lính lúc trước còn cảm thấy Mạc Phàm là tới mạ vàng, lúc này ánh mắt nhìn Mạc Phàm hoàn toàn thay đổi, tràn đầy sùng kính.

- Sư phụ, đây là yêu đan!

Tần Kiệt nâng yêu đan bằng hai tay, cung kính nói.

- Con cất đi, sức mạnh của con còn quá yếu, lát nữa sư phụ sẽ dạy con luyện chế yêu đan, tăng tu vi của con.

Mạc Phàm nhíu mày, nói.

Sức mạnh của Tần Kiệt rất mạnh trước mặt người khác, nhưng nếu yếu một chút, sẽ thấy mấy binh lính bị thương thậm chí tử vong, chính anh ta cũng sẽ bị thương.

- Dạ, sư phụ.

Tần Kiệt không tức giận, cất yêu đan đi.

Xung quanh lại lặng ngắt như tờ.

Thiết Bối Ưng này phải nặng năm trăm cân, tốc độ lại nhanh như vậy, có thể ngăn cản được đã làm người ta rất khó tin rồi, vậy mà sức lực còn yếu.

Nếu như vậy coi là sức lực quá yếu, vậy những quán quân cự tạ Olympic sao chịu nổi?

Nhưng lần này không còn ai dám châm chọc Mạc Phàm.

Ngay cả Liệt Hỏa lúc trước trêu chọc Mạc Phàm, cũng vô cùng thành thật, cúi đầu không dám nhìn Mạc Phàm.

Đây là một vị thiếu niên tông sư.

Người đàn ông cao lớn uy nghiêm kia do dự một lát, cởi dây an toàn trên người mình ra, cúi chào Mạc Phàm một cái.

- Tôi là Liên Thành doanh trưởng hạm đội 123 ở Nam Hải, xin hỏi tôn tính đại danh vị đại sư này?

Bất luận là giọng điệu hay thái độ, không thể so như vừa rồi.

- Sư phụ tôi họ Mạc, còn lại anh tự nghĩ đi.

Không đợi Mạc Phàm mở miệng, Tần Kiệt lạnh lùng liếc Liên Thành một cái nói.

Ông nội và ông ngoại anh ta là tướng quân khai quốc, một doanh trưởng không là gì trong mắt anh ta.

Nếu đổi lại là trước kia, anh ta đã sớm nói rõ thân phận, xử phạt hết đám người này.

- Họ Mạc, người Đông Hải?

ế ắ ổThông tin đơn giản, nhưng khiến sắc mặt mọi người thay đổi.

- Là thần y Đông Hải giải trừ bệnh dịch, Mạc đại sư ba chiêu đánh bại tên cuồng đồ nước ngoài sao?

Vẻ mặt binh lính đeo kính thay đổi, vô cùng khiếp sợ nói.

- Cái gì, cậu ta là Mạc đại sư Đông Hải sao?

Mắt không ít người sáng lên, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.

Mạc Phàm giải trừ bệnh dịch trong bảy ngày, cứu mấy ngàn người bệnh bị truyền nhiễm superSARS, lại đánh chết tên cuồng đồ nước ngoài, lấy lại mặt mũi cho người Hoa Hạ bọn họ.

Trong đội hải quân lục chiến bọn họ, là đối tượng không ít người kính trọng ngưỡng mộ.

Một nhân vật truyền kỳ như vậy, còn rất trẻ tuổi, lại ngồi trên cùng một chiếc phi cơ với bọn họ, vừa rồi còn bị bọn họ đùa giỡn một phen.

- Bây giờ các anh còn cảm thấy chúng tôi tới mạ vàng không?

Mạc Phàm cười khinh thường hỏi.

Trong cabin, sắc mặt mọi người đỏ bừng, giống như bị người ta tát hai cái.

Mạc Phàm bất luận là y thuật, hay công phu đều vang danh Hoa Hạ, cần đến nơi nguy hiểm để mạ vàng sao?

Trái lại nếu không có Mạc Phàm, có khả năng bọn họ đã chết trong tay hai con Thiết Bối Ưng.

- Liệt Hỏa, còn không nhanh đứng dậy xin lỗi Mạc đại sư.

Liên Thành đá mạnh vào Liệt Hỏa một cái, tức giận nói.

Liệt Hỏa cởi dây an toàn ra đứng dậy, anh ta còn chưa lau máu trên mặt, mặt dày mày dạn há to miệng, lộ ra hàm răng trắng bóng.

- Mạc đại sư, cậu còn trẻ tuổi hơn tôi nghĩ nhiều, cũng đẹp trai hơn nữa.

- Bây giờ không sợ tôi gây phiền phức nữa à?

Mạc Phàm cười lạnh lùng, hỏi.

- Tôi mới gây phiền phức.

Liệt Hỏa cười lấy lòng nói.

Mạc Phàm có thể giẫm lên đ ỉnh phi cơ dọc theo cabin, ở trên phi cơ gió to chém giết yêu thú.

Người như vậy có thể gây phiền phức cho họ được sao.

- Anh còn muốn thi đấu với đồ đệ của tôi không, tôi sẽ bảo đồ đệ ra tay nhẹ chút.

Mạc Phàm khẽ nhếch miệng, tiếp tục nói.

Mạc Phàm vừa nói như vậy, Tần Kiệt lạnh lùng nhìn về phía Liệt Hỏa.

- Tôi có thể chấp anh một tay.

Tần Kiệt giơ bàn tay đầy máu lên nói.

Liệt Hỏa nhìn cánh tay đầy máu của Tần Kiệt, trái tim đập nhanh hơn.

Anh ta mới luyện ra Nội Kình, ngoại trừ doanh trưởng Liên Thành và vài người ra, những người khác căn bản không phải là đối thủ của anh ta.

Nhưng nếu vừa rồi người ngăn cản Thiết Bối Ưng là anh ta, mà không phải Tần Kiệt, chắc chắn anh ta không có biện pháp dùng một quyền đánh nát đầu Thiết Bối Ưng, thậm chí ngay cả sống cũng không có khả năng sống được.

- Tôi chịu thua, tôi chịu thua.

Liệt Hỏa không do dự giơ hai tay lên, sợ hãi nói.

Anh ta còn chưa kết hôn, chưa muốn chết.

Anh ta mà đấu với Tần Kiệt, hiện giờ trên tay Tần Kiệt là máu ưng, lát nữa sẽ là máu anh ta.

- Nếu không đấu, vậy tốt nhất kiểm tra xem anh có mang theo mặt nạ phòng độc hay không.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Nếu không phải đám người này là chiến sĩ Hoa Hạ, chỉ dựa vào những lời vừa rồi, hắn có thể khiến Liệt Hỏa chết đi.

- Mặt nạ bảo hộ phòng độc sao?

Liệt Hỏa sửng sốt.

- Còn thất thần làm gì, nhanh kiểm tra xem có mang theo mặt nạ phòng độc không cho lão tử.

Liên Thành đá mạnh vào Liệt Hỏa, quát binh lính xung quanh.

Những binh lính này vội vàng kiểm tra túi đựng mặt nạ phòng độc ở eo mình, một lát sau có ba người phát hiện không mang theo mặt nạ phòng độc, Liệt Hỏa là một trong số đó, hai người khác đều là tân binh.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, nhìn thoáng qua sương mù bên ngoài cabin.

- Tiểu Kiệt, chúng ta đến nơi rồi, chúng ta đi thôi.

Mạc Phàm vừa nói những lời này, tất cả mọi người bao gồm cả Tần Kiệt sửng sốt.

Phi cơ còn chưa hạ xuống, lúc này nhảy xuống, không phải muốn chết thì là gì, trên người hai người đều không có dù nhảy.

Cho dù có dù để nhảy, mặt đất có thích hợp để nhảy dù hay không còn chưa biết.

Mạc Phàm cười, không giải thích.

Nếu như đã đến Vu Thần Sơn, không cần thiết phải theo bọn họ bay đến căn cứ quân sự, là lúc xuống phi cơ rồi.

Hắn ra khỏi khoang cabin, thân hình lập tức biến mất trong mây mù.

Tần Kiệt sửng sốt, anh ta đi đến cửa khoang, do dự một lát, cũng cắn chặt răng vươn người nhảy lên, biến mất theo.

Trong cabin lại vô cùng khiếp sợ.
Advertisement
';
Advertisement