Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, hỏi:

- Có vấn đề gì sao?

- Đương nhiên là có vấn đề, với độ tuổi này của cậu có thể dạy cậu ta cái gì, tán gái, hay là khoác loác đây?

Liệt Hỏa cười khinh miệt nói.

Liệt Hỏa vừa nói như vậy, không ít người cười to.

- Anh!

Tần Kiệt vốn còn sót lại chút tức giận chưa tiêu, nghe thấy lời Liệt Hỏa nói, tức giận đứng dậy.

Sư phụ của anh ta, người bình thường có thể tưởng tượng được sao.

Một tay Mạc Phàm đặt lên vai Tần Kiệt, cười khẽ.

- Tôi dạy cậu ấy, chắc chắn anh không tưởng tượng được đâu.

Liệt Hỏa nhướn mày, trong mắt hiện lên đắc ý.

- Thật hay giả vậy, đợi xuống máy bay, cậu cho chúng tôi xem chút bản lĩnh đi?

- Anh muốn xem sao?

Mạc Phàm nhíu mày, hỏi.

- Đương nhiên, nếu cậu không dám, vậy coi như tôi chưa nói.

Liệt Hỏa cười nói.

Anh ta ngoại trừ thích chơi súng ra, còn thích thi đấu với nhau.

Đụng phải kẻ lừa đảo, anh ta muốn vạch trần tất cả, giống như những người xem bói, coi tướng ở ven đường, vân vân.

Tiểu tử này là sư phụ của một tiểu tử khác, lừa gạt ai thế?

Hai người kia một người là tên lừa gạt một người là kẻ ngốc, hoặc hai người đều là kẻ lừa đảo.

Mạc Phàm cười khẽ, bỗng nhiênhắn nhíu mày, tươi cười trên mặt lập tức thu lại.

- Không cần đợi phi cơ hạ xuống, anh sẽ nhìn thấy nhanh thôi.

- Thật hay giả thế, nói cho cậu biết, tôi có Hỏa Nhãn Kim Tinh, toàn bộ mánh khóe lừa gạt của cậu đều không thoát khỏi mắt tôi đâu.

- Vậy mắt anh phải mở to hơn chút nữa.

Mạc Phàm khinh thường nói.

Hắn vừa mới nói xong, “rầm” một tiếng thật lớn, phi cơ chấn động dữ dội, giống như đâm phải thứ gì đó.

“Tút tút tút!” Tiếng còi cảnh báo lập tức vang lên.

Trong máy bay ngoại trừ Mạc Phàm ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi, ngay cả người đàn ông cao lớn uy nghiêm cũng lộ vẻ khác lạ.

- Sao lại thế này?

Có binh lính hỏi.

Lúc này một giọng nói sốt ruột truyền từ trong cabin ra.

- Phi cơ chúng ta bị hai con chim to lớn tấn công, mọi người cài chặt dây an toàn, chuẩn bị hạ cánh, chúng ta…

Giọng nói vừa vang lên, tất cả chiến sĩ đội hải quân lục chiến trong cabin không còn tươi cười như trước, vẻ mặt nghiêm trọng, nhanh chóng cài dây an toàn.

- Chim gì thế, dám tấn công phi cơ của chúng ta, diệt nó.

Có binh lính hơi tức giận nói.

Trên máy bay bình thường đều có thiết bị xua chim, phòng ngừa việc va chạm xảy ra.

Trên phi cơ quân dụng bọn họ, tất nhiên không thể thiếu.

Có thiết bị xua chim, mà chim dám tấn công bọn họ, còn tạo ra động tĩnh lớn như thế?

Lúc này còn là buổi chiều, bên ngoài còn sáng.

Không ít binh lính ngồi gần cửa sổ nhìn thoáng ra bên ngoài, vẻ mặt ngẩn ra, trong chớp mắt sắc mặt tái đi, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Trong mây mù có hai bóng đen to lớn, giống như diều hâu, nhưng loại chim này còn to gấp 10 lần diều hâu.

Móng và mỏ chim màu vàng, như pháp khí lóe sáng kim quang sắc bén.

Hai mắt màu đỏ, lộ vẻ hung ác.Lông chim trên người cũng như hắc thiết, tỏa ra sáng bóng của kim khí.

- Quá to!

Có người nuốt nước bọt nói.

Cánh của hai con chim này mở ra, thân thể to lớn có thể che lấp mặt trời, bay đến cách đó không xa.

Khép hai cánh lại, một con lao xuống, như mũi tên nhọn xuyên mây, đụng mạnh vào phi cơ của bọn họ.

“Rầm!”

Tiếng kim loại va vào nhau vang lên, phi cơ lại lắc lư kịch liệt, giống như bị đụng ngã, hai ấn ký lõm xuống xuất hiện trong buồng phi cơ.

Rõ ràng là đụng vào máy bay, nhưng giống như đánh vào trong lòng binh lính.

Trong cabin giống như chết lặng, mọi người vô cùng kinh hãi.

Bọn họ từng thấy không ít tình huống dị thường trên máy bay, ví dụ như lôi điện, gió to, mưa to, dòng khí không ổn định còn có trục trặc phi cơ, nhưng chưa từng thấy con chim to như vậy tập kích phi cơ bọn họ.

Tiếp tục va chạm như thế, phi cơ quân dụng của bọn họ sẽ nhanh chóng xong đời.

Lúc này không chỉ Liệt Hỏa trêu chọc Mạc Phàm lúc trước đầy mồ hôi lạnh, không nói được một câu, ngay cả sắc mặt người đàn ông cao lớn uy nghiêm cũng vô cùng khó coi.

Nhiệm vụ một chuyến này, bọn họ biết sẽ có nguy hiểm, nhưng không ngờ sẽ nguy hiểm như vậy.

Bọn họ còn chưa nhìn thấy người của Vu Thần Giáo, liền gặp con chim hung ác trong không trung.

Nơi này không phải trên mặt đất, mà ở trên máy bay.

Cho dù không có con chim bên ngoài, một khi phi cơ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ở trên cao như vậy bọn họ chỉ có đường chết.

Trong lúc này, ngoại trừ Mạc Phàm và Tần Kiệt ra, tâm tình mọi người đều chìm vào đáy cốc, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng.

Rất lâu sau, một tân binh trong đó run rẩy, tràn đầy hoảng sợ dời mắt nhìn người đàn ông cao lớn uy nghiêm, chỉ bên ngoài cửa sổ lắp bắp nói:

- Lão đại, đây, đây là chim gì thế?

Không đợi người đàn ông cao lớn uy nghiêm trả lời, một giọng nói truyền từ trong cabin đến.

- Thiết Bối Ưng, một loại yêu thú cấp thấp bay trên không.

Mọi người nhìn người vừa nói, chỉ thấy không biết Mạc Phàm đứng dậy từ lúc nào, còn có Tần Kiệt cùng đứng dậy với hắn.

- Hai người muốn làm gì, nhanh ngồi xuống, cài dây an toàn vào.

Vẻ mặt người đàn ông cao lớn uy nghiêm ngây ngốc, vội vàng nhắc nhở.

Mạc Phàm và Tần Kiệt có thể khiến bọn họ đợi ở Đông Hải một tiếng, chắc chắn thân phận không tầm thường, nếu hai người này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh ta chắc chắn phải chịu trách nhiệm.

- Không phải các anh muốn xem bản lĩnh của chúng tôi sao, vậy thì cho các anh xem.

Mạc Phàm cười nhạt, dời mắt nhìn Tần Kiệt.

- Mở cửa cabin ra.

- Dạ, sư phụ!

Tần Kiệt cung kính gật đầu.

Anh ta thường lui tới bộ đội từ nhỏ, đây không phải là lần đầu tiên anh ta ngồi phi cơ loại này, cho nên mỗi nơi trên phi cơ này anh ta đều rất quen thuộc.

Anh ta đi đến trước cabin, thuần thục xoay mấy cái chốt mở.

Tiếng “tút tút tút” vang lên, cửa khoang thuyền chậm rãi mở ra.

Tiếng gió vù vù lập tức tiến vào, kéo toàn bộ trong cabin ra bên ngoài, những binh lính cài dây an toàn căng thẳng.

Nếu như không có dây an toàn, rất có khả năng bọn họ sẽ bị cuốn ra ngoài.

Nhưng Mạc Phàm và Tần Kiệt vẫn bất động, thậm chí quần áo còn không bay một chút.

Nhìn cửa cabin mở ra, sắc mặt tất cả binh lính đều thay đổi.

Chim ở ngay bên ngoài, hai người lại mở cabin ra, đây là muốn thả chim vào sao.

- Hai người điên rồi, mau đóng cửa cabin lại.

Liệt Hỏa lo lắng nói.

Trong lòng thầm mắng liên tục, đúng là không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu.

Bọn họ đã đủ nguy hiểm rồi, hai tên nhóc này còn mang thêm phiền phức, sớm biết thế đã ném bọn họ ở Đông Hải rồi.

Người đàn ông cao lớn uy vũ nhíu mày chặt hơn, do dự một lát, mở miệng nói:

- Mọi người mở chốt an toàn, chuẩn bị bắn, đừng làm hai người họ bị thương.

- Haizz, hôm nay đúng là xui xẻo, gặp phải loại chuyện này còn chưa tính, còn gặp hai tên tiểu quỷ không biết sống chết.

Liệt Hỏa oán hận, vẫn mở chốt an toàn ra.

Anh ta mới cầm súng máy bán tự động trong tay liếc về phía cửa, mắt anh ta mở to, bên trong tràn đầy vẻ không tin được.

Chỉ thấy ở cửa cabin.

Mạc Phàm cho hai tay vào trong túi, vẻ mặt lạnh nhạt, giẫm lên vách khoang máy bay.

Chân hắn giống như có lực hút, hút vách khoang máy bay, bước từng bước như giẫm lên đất bằng, đi lên đ ỉnh cabin ở ngoài.

Chỉ trong phút chốc liền đến đỉnh cabin, như con dơi treo ở phía trên, không có dấu hiệu rơi xuống.

Nhìn một màn này, kinh ngạc khiếp sợ truyền theo gió lạnh vào trong cabin.
Advertisement
';
Advertisement