Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Dưới chân núi, trên đường đi về phía biệt thự.

Cha Mạc Phàm bảo hộ lão mẹ Mạc Phàm và Tiểu Vũ ở sau người, Kim Cương Chú trên người ba người đều được kích hoạt.

Trước người bọn họ, ba con rắn nhỏ màu đỏ đen bộ dạng hung dữ, há mồm to như bồn máu, bộc lộ bộ mặt hung ác, liên tục cắn về phía ba người họ.

“Phì phì…”

Nhưng có Kim Cương Chú ở đây, tiểu xà cắn lên bức màn màu vàng, liền bị bắn trở về.

A Hào ở bên cạnh sắc mặt xanh mét, một tay ôm cánh tay, máu tím đen tràn ra từ giữa ngón tay.

Dưới chân anh ta, một con rắn bị anh ta cắt thành vài đoạn.

- A Hào, cậu chịu đựng được không?

Cha Mạc Phàm lo lắng hỏi.

Ông chưa từng thấy loại rắn này, nhưng chỉ cắn A Hào một cái, máu A Hào liền biến thành màu tím đen, chắc chắn độc tính rất mạnh.

- Mạc lão tiên sinh yên tâm, tôi không sao.

A Hào cố nén choáng váng, nghiến răng nói.

Ngoài miệng A Hào nói như vậy, lúc này thân thể cao lớn uy vũ của anh ta lắc lư, có khả năng ngã xuống bất cứ lúc nào.

Cách bốn người không xa, một người đàn ông mặc toàn thân hắc y mũ liền áo, nửa bên mặt ẩn giấu trong mũ, khuôn mặt vô cùng hung dữ, cười khinh thường.

Anh ta nuôi những con rắn này, cho dù là thân thể mạnh như Hoành Luyện tông sư, bị cắn trúng một cái, còn chưa đi được bảy bước xa, sẽ độc phát bỏ mình, biến thành một vũng máu.

Tiểu tử này chỉ đến Nội Kình sơ kỳ, còn chưa tới Nội Kình trung kỳ, vậy mà còn nói chịu đựng được.

- Tiểu tử, miệng cậu đủ cứng rắn đó, xem cậu có thể chống đỡ được bao lâu?

- Không cần chống đỡ được bao lâu, chống đỡ đến khi Mạc tiên sinh chúng tôi đến là được, cho dù rắn của anh độc thế nào, đều bị Mạc tiên sinh giải được.A Hào nhìn chằm chằm người đàn ông này với vẻ phẫn nộ nói.

- Giải được sao?

Người đàn ông cười lạnh lùng, giống như nghe được một chuyện rất buồn cười.

Anh ta nuôi loại rắn này, cho dù là anh ta bị cắn, cắn trúng chỗ nào phải cắt bỏ chỗ đó mới có thể không sao.

Bằng không một khi độc rắn phát tác, chỉ có đường chết.

Anh ta mang theo loại rắn này, đã tìm 100 bác sĩ xưng là có thể giải hết tất cả độc rắn.

100 bác sĩ này đều chết hết, không một ai có thể giải được trước khi độc rắn phát tác.

Trong đó có một bác sĩ cắt từng chỗ mà mình trúng độc, cuối cùng thành huyết nhân mà vẫn không thể ngăn cản độc phát bỏ mình.

Mạc Phàm này có thể giải được, đùa sao.

- Tiểu tử, đợi cậu chống đỡ được đến khi Mạc Phàm tới rồi nói sau.

Người đàn ông cười mỉa nói.

A Hào nhíu mày thành chữ “hỏa” [火], anh ta không để ý tới người này nữa, vận khởi nội khí nhanh chóng ép độc tố đang nhanh chóng lan tràn.

Sắc mặt cha Mạc Phàm trầm xuống, trong mắt tràn đầy giận dữ, lạnh lùng nhìn người đàn ông này chằm chằm.

Hôm nay Mạc Phàm quay về, bọn họ đi ra ngoài mua chút đồ ăn, để chuẩn bị một bữa cơm gia đình.

Còn chưa quay về biệt thự, liền gặp người đàn ông này.

Người đàn ông này không nói hai lời, liền ném bốn thứ như cây kim về phía bọn họ.

Bốn cây kim này đến trước người bọn họ, liền biến thành bốn con rắn đen.

Bọn họ có pháp khí phòng thân, A Hào không cẩn thận bị con rắn này cắn trúng.

- Cậu là ai, vì sao lại ra tay với chúng tôi?

- Không phải các người họ Mạc sao, hẳn là có quan hệ với một người tên Mạc Phàm?

Người đàn ông cười âm hiểm nói.

- Mạc Phàm là con tôi, cậu ấy chỉ là lái xe nhà tôi, cậu nhanh giải độc trên người cậu ấy, có việc tìm tôi là được.

Cha Mạc Phàm chỉ A Hào, cao giọng nói.

- Cha của Mạc Phàm?

Người đàn ông nhướn mày, gương mặt giấu dưới mũ lộ ra chút bất ngờ và vui vẻ.

Anh ta vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này phải phí khí lực rất lớn, nhưng ai mà ngờ gặp được người họ Mạc là cha Mạc Phàm, thuận lợi hơn anh ta dự đoán rất nhiều.

- Nếu chỉ là lái xe nhà ông, một người hầu, quản sống chết của cậu ta làm gì, chết rồi thì tìm người khác là được, ông vẫn nên suy xét đến sống chết của các người thì hơn?

Người đàn ông khinh thường nói.

Một người hầu mà thôi, có cần quan tâm như vậy không?

Công việc lái xe này, muốn bao nhiêu mà chẳng được?

- Cậu!

Tay cha Mạc Phàm nắm chặt lại, kêu “răng rắc”.

Lông mày lão mẹ Mạc Phàm cau chặt, trên mặt hiện lên lo lắng.

- Chú nhanh giải độc trên người chú A Hào ngay, đợi anh tôi đến đây, chắc chắn sẽ khiến chú đẹp mặt.

Giọng nói của Tiểu Vũ non nớt, tức giận nói.

- Tiểu nha đầu, các người đã để ý đến sống chết của một hạ nhân như vậy, thế này đi, chỉ cần các người ném pháp khí trên người đi, tôi sẽ giải độc trên người tên hạ nhân này, thế nào?

Người đàn ông nhíu mày, cười khinh thường nói.

Pháp khí trên người ba người này hơi phiền phức, nếu bọn họ đồng ý ném pháp khí vì một hạ nhân, anh ta không ngại chém một tay A Hào, còn có thể giải được độc hay không anh ta không biết.

- Mạc lão tiên sinh, ông đừng nghe anh ta, Mạc tiên sinh sẽ đến nhanh thôi, đừng trúng kế của anh ta.

A Hào nghiến răng, cố nén đau nhức toàn thân, nhắc nhở.

Cha Mạc Phàm nhíu mày, nhìn A Hào, vẻ mặt do dự.

Chỉ trong phút chốc ông đã có quyết định, dời mắt nhìn người đàn ông kia.

- Chỉ cần cậu giải độc trên người A Hào, tôi có thể ném pháp khí đi, đi cùng cậu, nhưng cậu phải nói tên mình ra trước.

Ông không biết quá nhiều đạo lý lớn, nhưng vẫn biết lúc con người còn sống, phải không thẹn với lương tâm.

Bởi vì Mạc gia bọn họ, trơ mắt nhìn A Hào trúng độc mất mạng, ông không làm được.

- Con trai Mạc Phàm của ông có nói cho ông, cậu ta giết trưởng lão và hộ pháp của Vu Thần Giáo, còn trộm bảo vật của Vu Thần Giáo chúng tôi không, tôi là tới đòi nợ.

- Vu Thần Giáo?

Nghe thấy ba chữ đó, sắc mặt cha Mạc Phàm, lão mẹ Mạc Phàm và A Hào thay đổi.

Lão mẹ Mạc Phàm là người Tưởng gia, biết tông phái, thế gia Hoa Hạ là nhiệm vụ không thể thiếu.

Vu Thần Giáo là tà phái lấy người sống Tế Tự, tất nhiên bà biết.

A Hào xuất thân là bộ đội đặc chủng, từng tham gia vây quét Vu Thần Giáo, tất nhiên cũng biết.

- Cậu là người của Vu Thần Giáo?

Ánh mắt cha Mạc Phàm phát lạnh.

Lúc trước khi ông tham gia quân ngũ, có một lần chấp hành nhiệm vụ, nhìn thấy một người mặc trang phục dị tộc, ôm hai cô bé đang khóc to chạy đi.

Bọn họ cảm thấy khả nghi liền đuổi theo, sau khi bọn họ nổ súng, người kia không chỉ không dừng lại, trái lại chạy nhanh hơn, còn kêu to:

- Vu Thần Giáo làm việc, phàm nhân cút ngay.

Dưới tình thế cấp bách, hai chiến hữu của ông nổ súng bắn chết người này, cứu được hai cô bé kia, còn tìm được lệnh bài Vu Thần Giáo trên người tên này.

Nhưng chuyện này qua đi không lâu, hai chiến sĩ kia chết không lý do.

Một người bị treo ở cửa đại viện bộ đội, một người bị chó quân đội anh ta nuôi ăn tươi nuốt sống.

Hai bé gái kia cũng mất tích không thấy.

Vì chuyện này, ông ta tìm thủ trưởng báo cáo nhiều lần.

Nhưng thủ trưởng im miệng không nói chuyện này, bảo ông không được nói với bất luận kẻ nào.

Chuyện này ẩn giấu trong lòng ông ta sắp hai mươi năm, đến bây giờ thỉnh thoảng ông ta vẫn nằm mơ.

Một khắc trước hai chiến hữu này còn tranh một cái chân gà và điếu thuốc với ông, ầm ĩ chết đi được.

Ngay sau đó một người bị treo ở cửa bộ đội, một người bị chó quân đội anh ta nuôi gặm còn xương máu.

Ba chữ Vu Thần Giáo, ông chưa từng quên, còn từng vụng trộm điều tra.

Vu Thần Giáo, là một trong những tà phái cổ xưa nhất của Hoa Hạ.

- Ông biết Vu Thần Giáo chúng tôi à, nếu biết còn không nhanh đi theo tôi một chuyến?

Người đàn ông hơi nhếch miệng, cười đắc ý nói.

- Tôi đã biết từ hai mươi năm trước, một tông phái đáng chết, Tiểu Phàm con tôi giết bọn họ, giết rất khá, các người nên bị diệt phái.

Cha Mạc Phàm nghiến răng cười nói, giống như kìm nén tức giận hai mươi năm, bùng nổ mạnh ra.

Cha Mạc Phàm vừa nói những lời này, sắc mặt người đàn ông kia dữ dằn hơn.
Advertisement
';
Advertisement