Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

ồ ể ố ầ ầ ể ể ấNghe nói Truy Hồn Nỏ này do thiên thạch tạo ra, thiên thạch có thể rơi xuống Địa Cầu thông qua tầng khí quyển ma sát, đủ để thấy độ nóng chảy của nó cao bao nhiêu.

Nếu độ nóng chảy thấp, còn chưa qua tầng khí quyển đã bị đốt gần như không còn.

Một món pháp khí có thể chịu được tầng khí quyển ma sát như vậy, không kiên trì được nổi một phút dưới ngọn lửa của Mạc Phàm.

Ngọn lửa này của Mạc Phàm k hủng bố biết bao nhiêu?

Truy Hồn Nỏ đều bị đốt thành nước, nếu là đốt người thì không khác gì hóa vàng mã, chỉ là chuyện trong phút chốc.

- Liễu Như Tùng, ông còn cảm thấy người Hoàng gia không dễ giết nữa không?

Mạc Phàm thản nhiên hỏi.

Hiện giờ hắn muốn giết đám người Hoàng gia còn lại, chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu.

Sắc mặt Liễu Như Tùng vô cùng âm trầm, gần như có thể vặn ra nước, cố chấp nói:

- Mạc Phàm, tôi cũng là vì suy nghĩ cho yên ổn của cậu và thế gia Hoa Hạ, ngay cả mặt mũi của Liễu gia thủ đô mà cậu cũng không chịu cho sao?

Liễu Như Tùng vừa nhắc tới Liễu gia, Tần lão gia tử và Lạc Phi đều nhíu mày, trong mắt lộ ra chút lo lắng.

Liễu gia này tương tự với Hoàng gia, đều là thấy người sang bắt quàng làm họ.

Vệ sĩ của những đại nhân vật ở thủ đô, mười người thì bốn năm người thuộc Liễu gia.

Ngoại trừ chuyện này ra, Liễu Như Phong gia chủ Liễu gia đã đến cảnh giới Tiên Thiên vào 20 năm trước, là một trong những Tiên Thiên Tông Sư nổi tiếng ở Hoa Hạ, thực lực không thể khinh thường.

Vân Thiên Không Tiên Thiên Tông Sư của Lạc gia ở trước mặt Liễu Như Phong, ngay cả một chưởng cũng không chống đỡ được.

Liễu Như Tùng nói vậy, vậy chuyện này hơi phiền phức rồi.

Mạc Phàm có thể không hòa giải với Hoàng gia, nhưng không thể dễ dàng đắc tội Liễu gia, không thể mạo phạm tông sư.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khinh thường.

- Nếu như Liễu gia ông muốn lấy công pháp và y thuật trên tay tôi, đại khái có thể tự tay tới lấy, chỉ dựa vào ông mở miệng nói hai chữ “Liễu gia” là lấy được, ít nhất ông không lấy được đâu.

Rõ ràng là vì bảo vật Hoàng gia và y thuật, công pháp của hắn mà đến, lại lấy danh nghĩa hòa giải và vì hòa bình của Hoa Hạ, đúng là chuyện bán mình còn muốn lập đền thờ.

Mấy thứ này ít nhất phải là Tiên Thiên Tông Sư tới, ai lại phái một tên Nội Kình hậu kỳ tới thử trước, ha ha.

Liễu Như Tùng nhíu mày, gương mặt già nua vì tức mà như gan heo để nhiều ngày, vô cùng khó coi.

Quả thật ông ta như lời Mạc Phàm nói, vì bảo vật Hoàng gia và công pháp, y thuật trên người Mạc Phàm mà đến.

Nếu không Mạc Phàm vừa mới diệt Hoàng gia, thực lực sâu không lường được, sao Liễu gia bọn họ mạo hiểm phái ông ta tới Đông Hải với Hoàng Thiếu Nguyệt?

Nhưng Mạc Phàm vạch trần ông ta trước mặt hai lão gia tử Tần, Lạc, chuyện này giống như ông ta và bà xã lão Vương cách vách đang xxoo, còn gọi điện thoại cho lão Vương luôn miệng nói ông ta đang tiêm cho bà xã lão Vương, nhưng bị người ta livestream trên truyền hình Hoa Hạ.

Như vậy mặt mũi ông ta còn khó coi hơn bị tát mấy cái.

- Tiểu tử, cậu có ý gì, cậu nói rõ cho tôi, nếu không phải nể mặt Tần lão và Lạc lão, với chuyện cậu giải trừ bệnh dịch, cậu cho rằng lão phu sẽ hòa giải chuyện này giúp cậu sao?

Liễu Như Tùng tức giận nói.

Một tiếng rống này, làm kình khí màu xanh xuất hiện trên người ông ta, áo bào khẽ tung bay, bầu không khí xung quanh đình Phong Nguyệt lập tức đông cứng.

Hoa cỏ, cây cối xung quanh lập tức sinh trưởng điên cuồng, mang theo lửa giận của Liễu Như Tùng, giống như rắn nhúc nhích quấn về phía Mạc Phàm.

Cỏ xanh dưới chân Mạc Phàm, trong chớp mắt bao phủ chân hắn ở trong.

Hoàng Thiếu Nguyệt thấy Liễu Như Tùng ra tay, vẻ mặt đầy chờ mong, chỉ cần Mạc Phàm dám ra tay với Liễu gia, tương đương là địch với Liễu gia, cô ta có thể trả thù được cho Hoàng gia.

Lông mày hoa râm của Tần lão gia tử nhíu lại, ánh mắt nhìn Liễu Như Tùng lạnh vài phần.

Lạc Phi không tốt tính như vậy, hừ lạnh một tiếng.

- Hừ, Liễu Như Tùng, ông muốn làm gì?

Hoàng Thiếu Nguyệt ra tay ông ta không ngăn cản, Hoàng Thiếu Nguyệt có lý do của cô ta.

Liễu Như Tùng này ra tay, dụng tâm không đơn giản như vậy.

Ông ta gõ cây gậy xuống đất, một đạo kình phong từ trên cây gậy của ông ta, tạo ra rất nhiều tiểu kênh rạch trên phiến đá ở đình Phong Nguyệt, đi về phía Liễu Như Tùng và Mạc Phàm, như một tấm bình phong chắn trước người Mạc Phàm, cũng ngăn cản đường đi của đám dây kia.

- Lạc lão, không phải tôi không nể mặt ông, là tiểu tử này quá kiêu ngạo, không để Liễu gia chúng tôi vào mắt, nếu là như vậy, tôi chỉ có thể thực xin lỗi, đợi tôi thu thập tiểu tử này xong, hôm nào lại bồi tội với ông.

Liễu Như Tùng cười mỉa nói.

Chỉ cần Mạc Phàm dám ra tay, Liễu gia có cớ ra tay với Mạc Phàm rồi.

Ông ta vừa nói xong, khóe miệng hơi nhếch lên, giẫm mạnh chân xuống, mặt đất vì chuyện này mà chấn động, từng đạo khe hở xuất hiện dưới chân ông ta, xuyên qua đạo tường khí của Lạc Phi.

Hơn hai mươi rễ cây có kích thước như cánh tay trẻ con, thông qua khe hở mặt đất quấn lấy tay Mạc Phàm.

Nhìn những cái dây này, khóe miệng ông ta nhếch cao, cười đắc ý.

Chỉ cần có thể quấn lấy tay Mạc Phàm, ngăn cản Mạc Phàm thi pháp, tiểu tử này còn không phải mặc ông ta sắp xếp.

- Tiểu tử, nếu cậu không để Liễu gia chúng tôi vào mắt, vậy thì thử Vạn Mộc Trường Xuân Quyết của Liễu gia chúng tôi xem.

- Mạc tiên sinh, nơi này giao cho hai lão già chúng tôi là được, cậu quay về nghỉ ngơi đi.

Tần lão gia tử đi đến bên cạnh Mạc Phàm, thở dài một hơi nói.

Trên người Mạc Phàm đủ nhiều phiền phức rồi, chuyện này để bọn họ ra tay tốt hơn.

Liễu gia là võ đạo thế gia chân chính, luận về thực lực không phải loại đông y thế gia như Hoàng gia có thể so sánh.

- Không cần hai người ra tay, mình tôi đủ rồi.

Mạc Phàm nhíu mày, cười nhạt nói.

Liễu Như Tùng vẫn lo lắng Tần Quỳnh và Lạc Phi cản trở ông ta, ai biết Mạc Phàm không cần, ông ta nhướn mày, cười hỏi:

- Tiểu tử, cậu dám ra tay với tôi sao?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, liếc mắt nhìn Liễu Như Tùng một cái, cười lạnh lùng.

- Chỉ dựa vào công pháp hệ mộc cấp thấp này của ông, muốn thử Hỏa Diễm Tam Thiên của tôi không?

Đột nhiên ngọn lửa màu trắng xuất hiện ở trên tay hắn, ngọn lửa cháy mạnh ở phía trước, trong chớp mắt cao hơn một thước.

Ngọn lửa này vừa xuất hiện, sức nóng kinh người cũng xuất hiện.

Đình Phong Nguyệt này vốn xây ở gần núi, gió rất mạnh, lại là mùa thu, không khí vô cùng mát mẻ.

Nhưng theo ngọn lửa này xuất hiện, xung quanh như ở trong lò nóng.

Những cây cối hoa cỏ sinh trưởng điên cuồng dựa vào kình khí của Liễu Như Tùng, héo rũ trong chớp mắt.

Rễ cây dưới đất vốn muốn quấn lấy tay Mạc Phàm, khoảng cách gần biến thành củi lửa.

Khoảng cách xa như xúc tua bị điện giật, vội vàng lùi lại, giống như nhìn thấy khắc tinh.

Không chỉ như vậy, chỉ trong một giây đồng hồ, mồ hôi to như hạt đậu chảy từ trên trán Liễu Như Tùng và Hoàng Thiếu Nguyệt xuống, chảy ròng ròng.

Sắc mặt Hoàng Thiếu Nguyệt trắng bệch, đôi mắt nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ sửng sốt.

- Người diệt Hoàng gia cô ta, thật sự là người sao?

Sắc mặt Liễu Như Tùng cũng không khá hơn Hoàng Thiếu Nguyệt chút nào, trái lại càng khó coi hơn.

Rất nhiều pháp sư am hiểu pháp thuật hệ hỏa cũng có thể khống chế ngọn lửa, nhưng phải dùng pháp ấn, phù chú, pháp khí, trận pháp và công cụ, cho dù không có những công cụ này cũng cần chú ngữ.

Mạc Phàm không cần dùng gì, bỗng nhiên trên tay xuất hiện ngọn lửa, không có nhiều người trong Tiên Thiên Chân Nhân làm được chuyện này.

Hư không sinh hỏa sao?

- Đây là hư không sinh hỏa!
Advertisement
';
Advertisement