Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Lỗ Lão Hổ nhíu mày, lạnh lùng liếc Hà Thi Thi một cái.

- Thi Thi, ở đây không có chuyện của em, em đi ra ngoài trước đi.

Khi Mạc Phàm không phát giận, sẽ giống như người bình thường.

Một khi chọc giận Mạc Phàm, Mạc Phàm là Tử Thần.

Thừa dịp Mạc Phàm còn chưa nổi giận, nên bảo Hà Thi Thi rời đi trước tốt hơn.

Khuôn mặt người phụ nữ này, bộ dạng khi ở trên giường đều tốt, chỉ là miệng quá độc.

Nhỡ đâu chọc giận Mạc Phàm, bọn họ sẽ không chịu nổi đâu.

- Gì mà không có chuyện của em, tuy người nằm trên giường không phải mẹ ruột em, nhưng là mẹ chồng, con trai không phải con ruột em sinh, bình thường cũng gọi em một tiếng dì, bọn họ bị bệnh, sao em có thể ra ngoài được, nhất là để cho một bác sĩ không rõ lai lịch chữa bệnh cho bọn họ, em càng phải ở bên cạnh nhìn chăm chú, nhỡ đâu người này có toan tính gì khác, em còn có thể nhắc nhở anh chút ít.

Hà Thi Thi giả mù sa mưa nói.

Bên cạnh Mạc Phàm, không đợi Mạc Phàm có phản ứng gì, Mộc Phong Nhạc liền không nhịn được đứng dậy.

Mạc Phàm không chỉ cứu anh ta, còn trả lại sự trong sạch cho bạn gái anh ta nữa, anh ta không thể chấp nhận được những người khác nhục nhã Mạc Phàm như vậy.

- Ông chủ Lỗ, Mạc tiên sinh vốn vội vàng đến Lỗ Châu, thấy ông sốt ruột cứu người, lúc này mới đến Tấn Châu với ông một chuyến, đây là thái độ của các ông đối đãi với Mạc tiên sinh chúng tôi sao?

- Chuyện này…

Vẻ mặt ông chủ Lỗ khó xử, ông ta còn chưa kịp giải thích.

Hà Thi Thi híp mắt, liếc mắt nhìn Mộc Phong Nhạc một cái.

- Chủ nhân còn chưalên tiếng, chó đã kêu trước, cậu là ai, báo tên họ mình ra trước.

- Mộc Phong Nhạc Mộc gia ở Giang Nam.

Mộc Phong Nhạc không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

- Tôi tưởng là đại gia tộc gì cơ, hóa ra là người Mộc gia, chắc chắn không phải đại thiếu Mộc gia đúng không, cho dù là đại thiếu Mộc gia, cậu cảm thấy nếu cậu ta dám kêu gào ở Lỗ gia chúng tôi như cậu, sẽ có kết cục gì?

Hà Thi Thi khẽ nhếch miệng, cười khinh thường nói.

Cô ta thấy Mộc Phong Nhạc ăn mặc không tầm thường, còn tưởng là công tử nhà nào, kết quả chỉ là tam thiếu gia tứ thiếu gia của Mộc gia mà thôi.

Cả Mộc gia đều phụ thuộc vào Hoàng gia, Hoàng gia không dám làm gì Lỗ gia, một tiểu tử Mộc gia cũng dám nói chuyện với cô ta như vậy.

- Tôi thật sự có chút tán thưởng can đảm của cậu.

Hà Thi Thi cười nói thêm một câu.

- Cô…

Mộc Phong Nhạc nhíu chặt mày, không biết nên nói gì.

Lỗ gia nổi tiếng là phú hào ở Hoa Bắc, ở Hoa Bắc dám xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất.

Mộc gia bọn họ có chút danh tiếng ở Giang Nam, nhưng đừng nói là thứ hai, còn không nằm trong top 20.

Phu nhân Lỗ gia, quả thật không phải người anh ta có thể trêu chọc.

Mạc Phàm nheo mắt, trong mắt lộ ra hàn quang, phòng ngủ này vừa mới ấm hơn được một chút, theo cái nheo mắt này của hắn, còn lạnh hơn trước rất nhiều.

Sắc mặt mọi người trong phòng ngủ đều thay đổi, nhìn Mạc Phàm với vẻ sửng sốt.

Trong chớp mắt trán Lỗ Lão Hổ đầy mồ hôi, trái tim bị treo lên cao.

Ông ta từ Đông Hải quay về Tấn Châu, cố ý lưu ý tin tức về Mạc Phàm.

Trương gia đắc tội Mạc Phàm, nhà tan cửa nát.

Vương gia đắc tội Mạc Phàm, trời giáng thập nan.

Lý Hưng đắc tội Mạc Phàm, chết!

Không có một ai đắc tội Mạc Phàm, sẽ có kết cục tốt.

Hôm nay bà xã ông ta uống nhầm thuốc, hay va vào họng súng nào đó à.

Mạc Phàm nhìn Hà Thi Thi chăm chú, lạnh lùng nói:

- Cô vừa nói cái gì?

Hà Thi Thi vốn sửng sốt, sau đó cười không sợ hãi.

Nơi này là Lỗ gia, cho dù cô ta làm gì, tiểu tử này có thể làm gì cô ta?

- Vừa rồi tôi nói rất nhiều, cậu muốn nghe câu nào?

- Cô vừa nói tôi có toan tính khác?

Mạc Phàm hỏi.

- Đúng vậy, chẳng lẽ cậu không có toan tính khác sao, bác sĩ các cậu chữa bệnh cho người ta không phải toan tính tiền bạc, mưu cầu lợi ý sao?

Hà Thi Thi cười mỉa nói.

Mạc Phàm lắc đầu cười, hắn cần toan tính tiền bạc, mưu cầu lợi ý sao.

Người phụ nữ này quá coi trọng tiền tài, danh lợi rồi.

Mấy thứ này ở trong mắt hắn, chỉ là gió thoảng mây trôi mà thôi.

- Lỗ phu nhân đúng không, vĩnh viễn đừng dùng mắt thấy ở dưới đáy giếng, tôi không phải là người cô có thể tưởng tượng được, nếu không cho dù bộ dạng cô xinh đẹp đến mấy, cũng chỉ là con ếch xinh đẹp, còn nữa, vì đứa bé trong bụng cô, cô vẫn nên câm miệng thì tốt hơn, nếu không tôi không cam đoan cô còn có thể nói chuyện với tôi hay không.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Đổi lại là những người khác nói chuyện với hắn như Hà Thi Thi vừa rồi, hắn đã để cho người đó phải hối hận cả đời.

Nhưng hắn có một loại người không xử phạt, là phụ nữ có thai.

Hà Thi Thi này đã có thai, lúc này hắn mới không để ý đến Hà Thi Thi.

Chỉ là nếu Hà Thi Thi vẫn tiếp tục làm vậy, hắn không ngại ra tay đâu.

Vẻ mặt Hà Thi Thi ngẩn ra, trên khuôn mặt tuyệt mỹ là tái mét, mãi mới phản ứng kịp.

Lửa giận hiện lên trong mắt cô ta, cô ta đường đường là phu nhân của Lỗ gia lại bị một tên tiểu tử dọa sợ, còn bị một tên tiểu tử gọi là ếch, đúng là buồn cười.

- Cậu vẫn nên chữa khỏi cho mẹ chồng và con trai tôi trước, nếu như bọn họ xảy ra chuyện gì, có khả năng cậu ngay cả ếch cũng không làm được.

Lỗ Lão Hổ đứng bên cạnh chảy mồ hôi ròng ròng, vội vàng chạy tới.

- Mạc tiên sinh, bà xã tôi mang thai, gần đây tính tình không tốt, cậu đừng…

Mạc Phàm không để ý đến Lỗ Lão Hổ, lạnh lùng liếc nhìn Hà Thi Thi một cái.

- Có tôi ở đây, cho dù vu tổ đến đây, cũng đừng nghĩ đến chuyện mang bọn họ đi.

Hắn nói xong đi đến bên cạnh đứa bé kia.

Lam quang trong mắt hắn đảo qua đứa bé, ý niệm khẽ động, trên tay hắn lập tức xuất hiện bạch quang nhàn nhạt.

- Hư!

Một chữ vang lên, tay và cánh tay hắn biến thành trong suốt, vươn về phía cái bụng cao ngất của đứa bé.

Sắc mặt mọi người xung quanh đều thay đổi.

- Dừng tay, cậu làm gì thế?

Trong đó có một bác sĩ vội vàng bảo hắn dừng lại.

Bụng đứa bé đã trướng thành như vậy, khẽ đụng nhẹ nhàng cũng có thể khiến cái bụng vỡ ra.

Mạc Phàm dùng lực nắm như thế, không phải là chọc thủng một cái lỗ to trên bụng đứa bé sao.

Tim Lỗ Lão Hổ đập lỡ một nhịp, sắc mặt vô cùng khó coi.

Hà Thi Thi và phu nhân sau lưng cô ta cười lạnh lùng, trong mắt lóe sáng vẻ đắc ý.

Bác sĩ gì chứ, không khác gì tên đồ tể.

Tay vừa chạm vào, đứa nhỏ này muốn không chết cũng không được.

- Thần y Đông Hải gì chứ, rõ ràng là sát thủ, các người còn thất thần làm gì, nhanh bắt lấy cậu ta.

Hà Thi Thi cười nói.

Ở đây chỉ có Mộc Phong Nhạc là bình tĩnh.

Mấy tên vệ sĩ Lỗ gia còn chưa tới bên cạnh Mạc Phàm, tay Mạc Phàm đã chạm vào bụng đứa nhỏ này.

Mấy y tá kêu lên một tiếng, sợ tới mức nhắm mắt lại.

Bọn họ thấy rạch bụng người bệnh không ít lần, nhưng rạch và làm vỡ bụng là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Nhưng ngay sau đó, mọi người sửng sốt.

Tay Mạc Phàm chui vào bụng đứa bé, giống như biến thành tay xuyên thấu qua làn da.

Đừng nói là rạch bụng, không có một chút vết thương nào.

- Chuyện này, chuyện này…

Ngoại trừ Mộc Phong Nhạc ra, mắt mọi người đều mở to, bên trong đều là khó mà tin.

- Đây là tình huống gì thế?Một bàn tay, trong chớp mắt như trở nên trong suốt.

Ngay cả Hà Thi Thi và người phụ nữ sau lưng cô ta cũng vô cùng khiếp sợ.

Mấy người muốn đi bắt Mạc Phàm lập tức dừng lại.

Một ký hiệu chớp lóe trên tay Mạc Phàm, bụng đứa bé nhỏ đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Chỉ chưa tới một phút, liền khôi phục bình thường, sắc mặt đứa bé cũng chậm rãi khôi phục.

Trên tay Mạc Phàm xuất hiện thứ gì đó như một trang giấy to bằng móng tay.
Advertisement
';
Advertisement