Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Thứ này đã không còn tác dụng gì với tôi, tôi sẽ đưa luôn cho Mạc đại sư, không biết có tác dụng với Mạc đại sư hay không.

Tên béo này lấy một lọ thủy tinh hình trụ từ trong ngực ra.

Lọ thủy tinh này dài bằng chiếc đũa, to bằng cánh tay, hai đầu bịt chặt, bên ngoài khắc trận pháp chữ như gà bới.

Trong lọ thủy tinh có một vật thể như tơ liễu màu bạc trôi nổi.

Vật thể màu bạc này không ngừng bắn tia chớp màu bạc ra xung quanh, tia chớp phân ra từng sợi xúc tua, tiếp tục phân nhánh, cuối cùng biến thành một ngọn lửa màu bạc chạm vào trên chai.

Mạc Phàm hơi híp mắt lại, trong mắt lộ ra chút vui mừng.

- Đây là Lôi Viêm Chi Hỏa?

- Mạc đại sư biết thứ này sao?

Tên béo này hơi bất ngờ nói.

Thứ này là anh ta dùng tất cả tài sản đổi lấy, ở nước ngoài không có mấy người biết.

Mạc Phàm cười, đây là Lôi Viêm Chi Hỏa một trong những thứ giải trừ Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú của hắn, sao hắn có thể không biết?

Nghe nói mỗi viên Lôi Viêm Chi Hỏa đều là một Hằng Tinh cực nhỏ, cụ thể hình thành như thế nào, không ai biết.

Chỉ ở một số Lôi Bạo Chi Địa, Tử Vong Hạp Cốc đặt biệt, mới có thể tìm thấy Lôi Viêm Chi Hỏa.

Một viên Lôi Viêm Chi Hỏa nhỏ như vậy, nếu để ra bên ngoài, có thể phá hủy một ngọn núi nhỏ.

- Anh lấy thứ này ở đâu ra vậy?

Mạc Phàm hỏi.

- Đây là tôi nhờ một người bạn Thanh Bang ở nước ngoài, mời đại sư của Thanh Bang tìm giúp, vốn dùng để báo thù.

Tên béo này giải thích.

Anh ta là đời sau của đám người Khương gia bỏ trốn, thay tên đổi họ ẩn cư ở nước ngoài nhiều năm, đến thế hệ anh ta cuối cùng cũng tích lũy được một chút tài phú.

Anh ta dùng tất cả gia sản đổi lấy Lôi Viêm Chi Hỏa này, muốn gi ết chết mẫu cổ và người Hoàng gia.

Lúc trước anh ta chọc giận mẫu cổ kia, là muốn nhân cơ hội đồng quy vu tận với mẫu cổ, nhưng được Mạc Phàm cứu giúp.

- Lôi Viêm Chi Hỏa giết đám người Hoàng gia còn được, muốn diệt mẫu cổ thì kém rất nhiều.

Mạc Phàm nói.

Mẫu cổ đã đến cảnh giới Tiên Thiên, thân thể cường hãn không nói, trong ngoài còn có yêu khí Tiên Thiên hộ thể, Lôi Viêm Chi Hỏa có thể khiến mẫu cổ bị thương, nhưng không thể gi ết chết mẫu cổ này, đến lúc đó sẽ có tai họa ngập đầu giáng xuống Khương gia.

- Vậy sao?

Sắc mặt tên béo trắng bệch.

Tông sư của Thanh Bang kia nói, dư dả giế t chết Tiên Thiên Tông Sư, xem ra vẫn là anh ta xem thường thực lực của mẫu cổ rồi, may mà có Mạc Phàm ở đó, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

- May mà có Mạc tiên sinh, mong Mạc tiên sinh nhận lấy những Lôi Viêm Chi Hỏa này.

Tên béo cảm kích nói.

Mạc Phàm cũng không khách sáo, cất Lôi Viêm Chi Hỏa đi.

Lôi Viêm Chi Hỏa này là thứ mà hắn cần, có thứ này, hắn chỉ cần tìm ba thứ khác là được, giảm bớt không ít phiền phức cho hắn.

- Đây là một lọ Tinh Khí Đan dùng huyết nhục của mẫu cổ để luyện chế, bên trong có hai trăm viên, anh lấy cho lão nhân và đứa bé phục dùng, có thể khiến bọn họ khôi phục chút nguyên khí.

Ngón tay Mạc Phàm sáng lên, lấy hai bình ngọc ra nói.

Tên béo này do dự một lúc, nhìn thoáng qua đám lão nhân và trẻ em gầy như que củi, khuôn mặt biến vàng, vẫn nhận lấy nó.

- Đúng rồi, Mạc đại sư, trong tháng này cậu nhất định phải cẩn thận Thanh Bang, Vạn Thiên Tuyệt đang bế quan sẽ không xuất hiện khoảng một thời gian, nhưng Thanh Bang có vài người đến Tiên Thiên Tông Sư, không có nghĩa bọn họ sẽ không tới.

Chuyện Mạc đại sư dùng ba chiêu gi ết chết tên cuồng đồ Thanh Bang ở nước ngoài, đã sớm truyền đến tai đám người Hoa ở nước ngoài, tất nhiên là anh ta biết.

Sở dĩ Thanh Bang không phái người trả thù Mạc Phàm, là vì gần đây Thanh Bang đang thu xếp Tụ Long Hội mười năm một lần, toàn bộ người đứng đầu Thanh Bang trên thế giới đều đi tham gia, không có thời gian để ý tới chuyện nhỏ của Mạc Phàm.

Nhưng anh ta biết được từ miệng người bạn Thanh Bang kia, Mạc Phàm hung hãn không được lâu đâu, chỉ trong một tháng này.

Mạc Phàm giúp Khương gia anh ta nhiều như vậy, tất nhiên anh ta phải nhắc nhởMạc Phàm một chút.

- Hả?

Mạc Phàm nhướn mày lên, sau đó cười thoải mái.

- Tôi đã biết, chuyện Thanh Bang tôi sẽ xử lý, nếu không còn chuyện gì, tôi đi trước.

Tên béo này nhíu mày, vẻ lo lắng lóe qua trong mắt, anh ta cũng không nói gì nữa, tiễn Mạc Phàm rời đi.

Nửa tiếng sau, hai người một hồ ngồi trên phi cơ trực thăng khi đi tới.

- Mạc tiên sinh, chúng ta đi đâu thế, bây giờ phải về Đông Hải sao?

Mộc Phong Nhạc cung kính hỏi, trên khuôn mặt có thêm rất nhiều cung kính, không có qua loa và nịnh nọt.

Mạc Phàm nghĩ một lát, năm thứ giải trừ Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú, Lôi Kích Mộc và Lôi Viêm Chi Hỏa đã có, chỉ còn lại Lôi Quang Kim, Lôi Trì Chi Thủy và Lôi Trạch Thạch.

- Đi Lỗ Châu đi.

Mạc Phàm nói.

Lôi Quang Kim và Lôi Trì Chu Thủy hắn còn chưa rõ, nhưng có lẽ Lôi Trạch Thạch đến Lỗ Châu tìm sẽ có.

Trong Sơn Hải Kinh ghi lại, Lôi Trạch có Lôi Thần, Lôi Trạch này ở ngay Lỗ Châu, hiện giờ tên là Hà Trạch.

Đây là nơi duy nhất hắn nghĩ đến có liên quan đến Lôi Trạch Thạch, nơi này cách Lỗ Châu không xa, Lỗ Châu ở ngay phía đông Tấn Châu, trái lại có thể đến thử vận khí một phen.

- Dạ!

Mộc Phong Nhạc khởi động phi cơ, xác định vị trí.

Phi cơ trực thăng cất cánh, rất nhanh liền lên cao mấy trăm mét, bay về phía Lỗ Châu.

Mạc Phàm ngồi ở trên máy bay, hắn lấy ngọc kiếm Khương gia đưa cho ra nghiên cứu.

Ngọc kiếm này cũng quá kỳ lạ rồi, hắn dùng linh khí đều không có một chút phản ứng nào, hắn dùng thần niệm vẫn không nhúc nhích tí nào, giống như một vật chết.

ắ ể ế ếDo dự một lát, hắn điểm lên mi tâm, một giọt tinh huyết bay từ trong mi tâm ra, rơi vào trên Vô Phong Kiếm này.

Huyết dịch rơi vào trên ngọc kiếm, trong chớp mắt bị ngọc kiếm hấp thu.

Chỉ thấy ngọc kiếm chớp lóe thanh quang, đâm về phía mi tâm Mạc Phàm, tốc độ rấtnhanh, vậy mà Mạc Phàm còn chưa phản ứng kịp, ngọc kiếm đã đâm vào trong mi tâm hắn.

Mi tâm chính là chỗ Linh Đài, nếu nơi này bị đâm phá, thần tiên cũng không cứu được.

Mộc Phong Nhạc và tiểu hồ ly chưa từng thấy tình cảnh như vậy, sắc mặt hai người thay đổi.

- Mạc tiên sinh!

- Mộc Đầu!

Mạc Phàm khoát tay, ý bảo không sao đâu.

Trong chớp mắt ngọc kiếm biến mất hơn phân nửa vào trong mi tâm Mạc Phàm, nhưng không xuyên qua phía sau đầu.

Chỉ một lát sau, ngọc kiếm biến mất hoàn toàn.

Mạc Phàm nhắm mắt lại, thần thức chìm vào trong Thức Hải.

Trong Thức Hải mênh mông, Đạo Cơ của hắn vẫn giống như trước kia, cháy sáng Nhất Muội Chân Hỏa màu trắng.

Trong Thức Hải, Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú rõ ràng hơn trước rất nhiều, lúc trước hoàn toàn là con rắn nhỏ hóa thành tranh thủy mặc, bây giờ mới có hình dạng rắn thực sự, nó càng ngày càng to vòng quanh Đạo Cơ của hắn, bộ dạng hung ác.

Hắn nhìn lướt qua Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú một cái, liền nhìn về phía Thức Hải.

Vô Phong Ngọc Kiếm nên ở ngay trong Thức Hải, nhưng hắn không cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Hắn thử rất nhiều phương pháp, vậy mà đều không có tác dụng, ngọc kiếm căn bản thờ ơ.

Hắn chắc chắn ngọc kiếm không có địch ý với mình, lúc này mới đành phải rời khỏi Thức Hải.

Ngọc kiếm có thể tiến vào Thức Hải của hắn một cách dễ dàng, tuyệt đối không phải là phàm phẩm.

Nếu không phải công pháp, khẩu quyết không đúng, hẳn là tu vi của hắn không đủ, không đủ để khống chế ngọc kiếm này.

Bất luận là loại nào, đều là chuyện không thể sốt ruột được.

- Vẫn nên xử lý chuyện Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú trước đã.

Mạc Phàm thở dài nói.

Hắn mới rời khỏi Thức Hải, bỗng nhiên hắn nhíu mày, ánh sáng lạnh nở rộ.

Ngay trước phi cơ trực thăng của bọn họ chưa tới cây số, hai chiếc phi cơ trực thăng bay nghênh diện tới, không có một chút ý tứ dừng lại.
Advertisement
';
Advertisement