Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Thân thể tất cả người Hoàng gia căng cứng, ánh mắt âm tình bất định.

Hoàng Kình Thương cách Mạc Phàm gần nhất, lùi về phía sau mấy bước theo bản năng, trên gương mặt già nua không còn một chút huyết sắc.

- Hoàng gia các người còn gì để dựa vào nữa không, nếu có thì các người có thể lấy ra.

Mạc Phàm khí phách hỏi.

Lông mày tuyết trắng của Hoàng Kình Thương nhăn lại, quả đấm nắm chặt lại thả ra.

Yêu thú Tiên Thiên chỗ dựa lớn nhất của Hoàng gia bọn họ đã bị Mạc Phàm đánh chết, yêu đan cũng bị Mạc Phàm lấy đi, bọn họ còn dựa vào cái gì nữa?

Mãi một lúc sau Hoàng Kình Thương mới mở miệng.

- Mạc Phàm, Hoàng gia chúng tôi tự nhận thực lực không bằng cậu, nhưng cậu cũng đừng quên, bác sĩ Hoàng gia chúng tôi đã khám bệnh cho người nào, cậu dám diệt Hoàng gia tôi, e rằng lão gia tử Tần gia cũng không bảo vệ được Mạc gia cậu, chỉ cần một câu của vài người Hoàng gia chúng tôi, cậu sẽ trở thành tội phạm truy nã cả Hoa Hạ, người nhà của cậu cũng sẽ bị bắt vào tù.

Nếu không đánh lại Mạc Phàm, vậy thì dùng chức quyền đè Mạc Phàm.

Hoàng gia bọn họ có vài người ở thủ đô, là bác sĩ bên cạnh người cầm quyền Hoa Hạ.

Cho dù Mạc Phàm lợi hại đến mấy cũng là người Hoa Hạ, phải tuân thủ quy củ ở đây, thu thập Mạc Phàm quá dễ dàng, ông ta không tin Mạc Phàm dám là địch với Hoa Hạ.

Hoàng Kình Thương vừa nói những lời này, không ít người đều nhíu mày.

“Haizz…” Có người lắc đầu thở dài một hơi, đây là điểm khiến người ta không biết phải làm gì nhất.

Dù Hoàng gia táng tận lương tâm, nhưng phía trên có người, ngươi không thể làm gì đám người họ.

Mộc PhongNhạc cũng cúi đầu xuống.

Mạc Phàm nheo mắt lại, ánh mắt lại sắc bén hơn chút.

Hoàng Kình Thương thấy vẻ mặt Mạc Phàm khẽ đổi, cười lạnh lùng.

- Mạc Phàm, nếu cậu đồng ý thề bỏ qua cho Hoàng gia tôi, Hoàng gia chúng tôi nguyện ý tặng toàn bộ sách thuốc trân quý ngàn năm và bảo vật cho cậu, coi như là nhận lỗi, sau này cậu tiếp tục làm Mạc đại sư của cậu, chúng tôi tiếp tục làm Hoàng gia của chúng tôi.

Núi xanh còn đó không lo không có củi đốt, lừa gạt Mạc Phàm trước.

Đợi Mạc Phàm vừa đi, ông ta lập tức liên lạc với một số môn phái có quan hệ tốt với Hoàng gia.

Nghìn năm qua, Hoàng gia bọn họ tích lũy không ít quan hệ, tìm mấy cao thủ Tiên Thiên vô cùng dễ dàng.

Một yêu thú Tiên Thiên không gi ết chết được Mạc Phàm, ông ta không tin Tiên Thiên Tông Sư và Chân Nhân cũng không diệt được Mạc Phàm.

Dù sao Hoàng gia bọn họ không thể kìm nén cơn tức này được.

- Ông nói xong rồi sao?

Mạc Phàm hỏi.

- Mạc đại sư suy nghĩ một chút đi?

Hoàng Kình Thương đã có dự tính trong lòng, nói.

- Y thuật và toàn bộ bảo vật của Hoàng gia ông tôi sẽ lấy hết.

- Có thể cho Mạc đại sư hết.

Hoàng Kình Thương hào phóng nói, trên mặt lộ ra chút hớn hở.

Đứa bé chỉ là đứa bé, tâm tư kém xa thực lực, rất dễ lừa gạt.

- Mạng của người Hoàng gia ông, tôi cũng phải diệt.

Mạc Phàm nói tiếp.

ằ ấ ể ắ ắ ắ ấThực cho rằng mấy bác sĩ thủ đô có thể dọa được hắn sao, có lẽ ở trong mắt người bình thường những khuôn sáo và quy tắc này rất quan trọng, động một tí sẽ làm người ta thân bại danh liệt, nhà tan cửa nát.

Nhưng trong mắt hắn như một tờ giấy bỏ đi, hắn động một ngón tay là bị trọc thủng.

Muốn trói buộc hắn, quy tắc không đủ, quy củ không đủ, pháp luật cũng không đủ, chỉ có sức mạnh mới khiến hắn quan tâm.

Hoàng gia này hạ cổ cha hắn, điều này làm Hoàng gia chết không luyến tiếc.

Ai cũng không ngăn được hắn, thủ đô cũng không được.

- Cái gì, Mạc Phàm cậu có thể giết tất cả chúng tôi ở đây, nhưng cậu có thể giết tất cả người Hoàng gia sao, chỉ cần cậu không giết được, cậu đừng nghĩ đến chuyện sống yên ổn.

Sắc mặt Hoàng Kình Thương trầm xuống, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, vội nói.

- Chuyện này rất khó sao?

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Nếu hắn muốn diệt Hoàng gia, vậy thì không để lại một ai.

Hắn tới Hoàng gia đã chuẩn bị bốn thứ, Tiên Thiên Ngọc Cốt, kiếm khí Tiên Thiên, còn có Toái Tinh thức thứ tư trong Thái Thượng Phá Diệt Kinh.

- Cũng đến lúc thử cái thứ tư, uy lực của Nhất Muội Chân Hỏa rồi.

“Tách!” Hắn búng tay, một ngọn lửa màu trắng thuần to bằng nắm tay xuất hiện trong tay hắn.

Ngọn lửa này vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh đều tăng cao.

Không ít người giật mình trong lòng.

Mạc Phàm ném ngọn lửa lên không trung, đi về phía Hoàng Kình Thương, ngọn lửa như tinh linh bay trên bả vai trái hắn.

- Mạc Phàm, cậu muốn làm gì?

Hoàng Kình Thương thấy Mạc Phàm tới gần, kinh hoảng lùi về sau.

Mạc Phàm ngay cả cổ trùng Tiên Thiên cũng giết được, làm ra chuyện gì ông ta cũng không kỳ lạ.

Huống chi 36 Huyết Độc của Hoàng gia bọn họ lại bị Mạc Phàm giết sạch chỉ trong một đêm, đến bây giờ bọn họ còn chưa làm rõ được 36 người này chết như thế nào.

- Ông nên nghĩ lại xem một đời này ông đã phạm bao nhiêu lỗi lầm thì hơn.

- Các người còn thất thần làm gì, nhanh ra tay giết tiểu tử này, chẳng lẽ đợi bị tiểu tử này giết sao?

Hoàng Kình Thương kêu lên, tay tạo pháp thuật đánh về phía Mạc Phàm.

Người Hoàng gia khác nghe thấy những lời Hoàng Kình Thương nói, một số người vội vàng tạo kết ấn, một số người khác thì lấy ám khí ném về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, lấy cây quạt ra.

- Kiếm tới!

Kiếm khí Tiên Thiên trong cây quạt bay ra.

- Đi!

Mạc Phàm chỉ Hoàng Kình Thương, kiếm khí Tiên Thiên lập tức bay về phía Hoàng Kình Thương.

Sắc mặt Hoàng Kình Thương thay đổi, Trương Vấn Thiên chết dưới đạo kiếm khí này.

“A!” Ông ta còn chưa kịp ngăn cản, chỉ cảm thấy tay đau xót, giống như bị cái gì cắn, kiếm khí Tiên Thiên mang theo một giọt máu tươi của ông ta bay đến bên cạnh Mạc Phàm.

Mạc Phàm khẽ điểm lên giọt máu của Hoàng Kình Thương, huyết dịch bay tới bên vai khác của hắn.

Hắn nhìn lướt qua pháp thuật và ám khí bay tới, lấy ra Hoàng Tuyền Ngọc, đánh một dấu tay vào bên trong, một tấm màn ngũ sắc bao quanh hắn.

“Rầm rầm rầm…” Pháp thuật và ám khí đánh vào màn ngũ sắc, sau đó bị cản lại.

Dùng Hoàng Tuyền Ngọc, Mạc Phàm điểm lên mi tâm một cái, một bóng dáng màu đỏ bay từ trong ra, trôi nổi trên đỉnh đầu hắn.

Hắn vươn tay ra, một đạo linh khí mạnh xuất hiện, khẽ thổi nhẹ, linh khí bay ở ngực hắn.

Vẻ mặt hắn nghiêm túc nhìn bốn món đồ xung quanh, môi hắn khẽ mở, linh khi rót vào trong tay vẽ trên không trung.

- Nhất hỏa là Nhất Muội Chân Hỏa, nhất huyết là Hoàng thị tinh huyết, nhất nhân là hỏa chi ý chí kẻ kế thừa, nhất thần là đại lưu ly quang minh cung hỏa thần, lấy huyết làm phạt dẫn, lấy hỏa làm phạt kiếm, lấy nhân làm phạt nguyên, lấy thần làm phạt chấp hành giả, thỉnh hàng hạ Huyết Môi Huyền Hỏa Chú, trừng hữu vi thiên đạo chi nhân, tiêu hữu thương nhân luân chi nhân, thiêu hủy cừu hận hỏa diễm chi nhân…

Theo hắn vẽ trận pháp, hơi thở khác biệt của bạo táo, huyết tinh, vĩ đại, Khinh Linh Tứ Cổ Tiệt truyền ra.

Hỏa diễm, huyết dịch, hồng ảnh và linh khí chuyển động, càng chuyển động càng nhanh, bốn loại dần dần hòa hợp trong trận pháp mà Mạc Phàm khắc họa.

Một lát sau.

- Ngưng!

Mạc Phàm khẽ quát một tiếng.

“Phốc!” Bốn thứ này hoàn toàn dung hợp lại, hóa thành một ngọn lửa hình hoa sen diêm dúa lòe loẹt như máu.

Ngọn lửa này vừa xuất hiện, tất cả người Hoàng gia chỉ cảm thấy mi tâm nóng lên, giống như bị phỏng, ấn ký giống như ngọn lửa trước người Mạc Phàm xuất hiện.

- Sao trên trán anh có thêm một đốm lửa.

- Anh cũng có.

- Vậy anh…

- Sao lại thế này, đây là thứ gì thế?

Không đợi bọn họ biết được đáp án, tiếng hét thảm truyền đến.

- A a, nóng quá, có lửa…

Một lão giả khuôn mặt đỏ bừng, ngã trên mặt đất, hai tay nắm lấy cổ, hai chân liên tục đạp loạn, giống như bên trong có thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

Ngay sau đó ngọn lửa tràn ra từ mắt miệng lỗ tai ông ta.

Chỉ trong chớp mắt, một người vừa rồi còn rất tốt, bị ngọn lửa bao trùm, khói đen cuồn cuộn.

Sợ hãi như ngọn lửa lan ra cả khu rừng, cháy trong lòng những người khác.
Advertisement
';
Advertisement