Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Tiểu hồ ly rời đi không lâu, trong căn phòng VIP này.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng hợp kim được đẩy ra, bên trên xuất hiện mấy dấu tay rất sâu.

Hoàng Vân Long một người đàn ông trung niên có bốn năm phần tương tự Hoàng Thiếu Tuấn, nổi giận đùng đùng đi vào, phía sau có một đám lão giả tóc hoa râm.

Xảy ra loại chuyện này trong hội giao dịch nhỏ Hoàng gia tổ chức, tất nhiên sẽ khiến cấp cao Hoàng gia coi trọng.

Đám người này nhìn thi thể như bị vạn kiếm xuyên qua trên đất, sắc mặt lập tức trầm xuống, trên mặt mỗi người đều vô cùng khó coi.

Đường đường là thiếu gia Hoàng gia, vậy mà bị người ta chém thành mảnh nhỏ ở Hoàng gia.

Chuyện này không khác gì tát mạnh vào mặt Hoàng gia bọn họ trước mặt thiên hạ.

Nhất là Hoàng Vân Long, ánh mắt ông ta ngơ ngẩn nhìn chằm chằm thi thể Hoàng Thiếu Tuấn một lát, hai mắt gần như phun ra lửa.

- Ai có thể nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra không?

Âm thanh như tiếng sư tử rống, chấn đắc mấy hạ nhân Hoàng gia khiến bọn họ run rẩy, im lặng như ve mùa đông.

Mãi mà không có ai dám nói.

Hoàng Vân Long nhíu chặt mày, lạnh lùng liếc những hạ nhận sợ hãi.

- Không ai biết đúng không, được lắm, các người đợi cho cổ ăn đi.

Sắc mặt những hạ nhân Hoàng gia trắng bệch, ở Hoàng gia không ai không biết cổ.

Hoàng gia nói cho cổ ăn không phải ném vào cổ trùng, để cổ trùng cắn nuốt, mà hạ cổ lên người bọn họ, lấy khí huyết, tinh hồn trong cơ thể bọn họ nuôi cổ trùng.

Phương thức trừng phạt này thống khổ vạn lần so với để dã thú cắn chết, quả thực sống không bằng chết, còn không được tự sát, tự sát thì người nhà sẽ bị liên lụy.

Câu này vừa vang lên, một thị nữ mặc sườn xám hoa xanh ngã xuống đất ngất đi.

Hoàng Vân Long liếc mắt nhìn thị nữ này một cái, hừ lạnh một tiếng.

- Kéo cô ta xuống, chuẩn bị chôn cùng Thiếu Tuấn nhà tôi.

Hai đại hán Hoàng gia đi tới, kéo thị nữ này ra ngoài.

Vẻ mặt đám lão giả tóc hoa râm không đổi, giống như đã luyện thành thói quen.

Hạ nhân Hoàng gia biến sắc, không ít người liếc mắt nhìn thị nữ này đầy thương hại, nhưng không ai dám nói gì.

- Bây giờ ai nói cho tôi biết có chuyện gì được không?

Lúc này một thanh niên thanh tú mặc trang phục tiếp khách run rẩy đi ra.

- Ở hội giao dịch nhỏ, Hoàng thiếu nhìn trúng một linh hồ trăm năm, hẳn là liên quan đến chuyện này.

- Linh hồ trăm năm?

Hoàng Vân Long và mấy lão giả tóc hoa râm nghe thấy vậy, vẻ mặt đều thay đổi, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

- Nói tiếp.

Hoàng Vân Long lạnh giọng quát.

Hạ nhân Hoàng gia nói rõ chuyện ở hội giao dịch nhỏ cho Hoàng Vân Long nghe.

Ở đây, cho dù là đám lão giả tóc hoa râm hay Hoàng Vân Long đều là người từng trải, rất nhanh hiểu rõ nguyên nhân trong đó.

Linh hồ trăm năm, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ và hậu kỳ, nói cướp là cướp được sao?

- Hay cho một Phạm công tử, dám dùng linh hồ giết con tao, tối nay không băm mày ra vạn đoạn, Hoàng Vân Long tao không họ Hoàng, tao sẽ lập tức đi giết mày.

Hoàng Vân Long nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.

Ông ta tưởng rằng con ông ta đắc tội đại nhân vật nào đó, lúc này mới gặp tai họa bất ngờ.

Không ngờ gi ết chết con ông ta là một tiểu tử vô danh tiểu tốt.

Nếu là người bình thường.

Hoàng gia ép mày bán linh thú, mày nhất định phải bán.

Hoàng gia cướp đoạt Đế Ngọc của mày, mày phải cho.

Hoàng gia giết mày, cũng là mày đáng chết, mày không thể động vào người Hoàng gia.

Vậy mà tiểu tử này dám giết con ông ta, chết một vạn lần cũng không đủ.

- Vân Long, chớ nóng vội.

Hoàng Kình Khôn một lão giả nuôi chòm râu ngăn cản.

Hoàng Vân Long nhíu chặt mày, lộ ra bất mãn.

- Chú hai, một tiểu tộc vô danh dám gây chuyện ở địa bàn Hoàng gia chúng ta, còn phải điều tra sao?

Hoàng Kình Khôn không quan tâm Hoàng Vân Long, gọi hạ nhân tới.

- Đi điều tra xem tiểu tử kia ở đâu, tiếp xúc với người nào, điều tra rõ ràng cho tôi?

Hạ nhân kia vội vàng rời đi, không lâu sau liền quay trở về.

- Tiểu tử kia tên Phạm Nhất Trần, có quan hệ không tệ với ông chủ Lỗ, bây giờ nghỉ ngơi ở biệt thự của ông chủ Lỗ, tạm thời ông chủ Lỗ có việc gấp rời đi, tiếp xúc với cậu ta nhiều nhất là Mộc Phong Nhạc Mộc gia.

- Tiểu tử này cho rằng có ông chủ Lỗ ở đây, thì có thể giết người Hoàng gia chúng ta sao, chú hai, còn đợi gì nữa, trực tiếp g iết chết tiểu tử kia?

Hoàng Vân Long tức giận nói.

Hoàng Kình Khôn nhíu mày:

- Đợi hội giao dịch lớn ngày mai.

- Chú hai, chú có ý gì đây, chẳng lẽ chú sợ Lỗ Lão Hổ?

Hoàng Vân Long cảm thấy khó hiểu, hỏi.

Đã điều tra rõ thân phận của Phạm Nhất Trần rồi, giết tiểu tử không biết trời cao đất rộng này, đoạt linh hồ của cậu ta, báo thù cho Hoàng gia lại còn đẩy ba lần bốn lượt?- Chú sợ sao?

Hoàng Kình Khôn lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Vân Long một cái, sắc bén lóe lên.

- Ha ha, bây giờ giết cậu ta thì được gì, nếu tiểu tử này dám giết người Hoàng gia ở Hoàng gia, trong hội giao dịch ngày mai, đoạt linh hồ của cậu ta trước mặt tất cả mọi người, giết cậu ta, không chỉ giết cậu ta, Mộc Phong Nhạc kia cũng phải chết, nếu Lỗ Lão Hổ có ở đó, sẽ giết trước mặt Lỗ Lão Hổ.

Gần đây thiên hạ như quên uy nghiêm của Hoàng gia, liên tục có người Hoàng gia gặp chuyện không may.

Hoàng gia bọn họ bị người ta vả mặt, phải trả lại gấp bội.

Người Hoàng gia bọn họ bị giết, báo thù phải để cả Hoa Hạ biết, để không ai dám động vào bọn họ nữa.

Đây mới là Hoàng gia.

Nếu tiểu tử này muốn chết, thì bắt đầu ra tay từ cậu ta, Mạc Phàm Đông Hải, Lạc gia Bắc Xuyên, sẽ từng bước tìm bọn họ tính sổ.

Hoàng Vân Long sửng sốt, lúc này trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, giơ ngón tay cái với Hoàng Kình Khôn.

- Chú hai, vẫn là chú lợi hại.

Ông ta vì báo thù, thiếu chút nữa quên mất tác phong của Hoàng gia bọn họ, trực tiếp giết tiểu tử kia thì lợi cho cậu ta quá.

Hoàng Kình Khôn tức giận liếc Hoàng Vân Long một cái, nếu Hoàng Vân Long thông minh một chút, bây giờ đã là tông chủ Hoàng gia.

- Lập tức báo chuyện này cho Tôn gia và Tiêu gia.

Trên du thuyền lại bận rộn, lúc này thôn trang chân núi mới yên tĩnh lại.

Bất luận là Hoàng gia trên núi, hay Mạc Phàm trong biệt thự, đều giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

… S

áng sớm ngày hôm sau, tiếng chuông truyền từ xa tới.

Sương mù bao trùm trên núi, tản ra một khe hở, giống như bị người ta chém giữa, lộ ra con đường núi.

Người tham gia hội giao dịch dưới sự dẫn dắt của hạ nhân Hoàng gia, mang theo đồ chuẩn bị giao dịch, vừa kinh ngạc thưởng thức sương trắng bên đường, vừa đi lên núi, Mạc Phàm và Mộc Phong Nhạc cũng nằm trong số đó.

Đường núi không dài, người tham gia hội giao dịch nhanh chóng đến nơi giao dịch, một khu rất rộng.

Khu đất này rộng khoảng 10000 mét vuông, giống như một ngọn núi bị san bằng đỉnh.

Trên đất phủ đầy tảng đá màu trắng, bên trên có khắc hoa văn cá chim thú kỳ lạ.

Cuối khu này là một cung điện màu trắng, bên trong tràn ngập sương trắng dày đặc.

Sương trắng và nền khá cao, như một vùng sương mù, một cơn gió thổi qua, thổi từng sóng sương.

Người tới tham gia hội giao dịch, phần lớn là người du lịch khắp nơi, nhìn thấy sương mù cũng không khỏi gật đầu lấy làm lạ.

Trong một góc sân, Mộc Phong Nhạc nhìn càng ngày càng có nhiều người đi lên, càng hoang mang lo sợ.

- Mạc tiên sinh, cậu có cảm thấy rất kỳ lạ không?

Mạc Phàm giết nhiều người như vậy, vậy mà Hoàng gia không có một chút động tĩnh, hội giao dịch vẫn diễn ra bình thường.

- Còn chưa bắt đầu đâu.

Mạc Phàm đánh giá bốn phía, cười nhạt nói.

- Còn chưa bắt đầu, chẳng lẽ Hoàng gia muốn ra tay ở hội giao dịch?

Mộc Phong Nhạc nuốt nước bọt.

Ra tay ở đây, bọn họ có chạy đằng trời.

Anh ta nhìn thoáng qua đường nhỏ lên núi, bỗng nhiên vẻ mặt thay đổi.

Một cơn gió thổi tới, mây mù trong đường nhỏ đột nhiên tản đi, trong chớp mắt đường xuống núi biến mất.

- Mạc tiên sinh, đây là?

Còn chưa bắt đầu hội giao dịch, khóa đường là sao đây?

- Phong sơn, sắp bắt đầu rồi.

Mạc Phàm cười nói.

Hắn mới nói xong, một người đàn ông đeo đại đao Cổ Đồng Văn Long đi về phía hắn.
Advertisement
';
Advertisement