Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Ba ngày sau, Mạc Phàm mở to mắt,

Châm Tiên Thiên Linh Cốt vốn đâm vào người hắn biến mất không thấy, trên cơ thể hắn có thêm linh khí dao động.

Trong mắt hắn hiện lên lam quang, nhìn xương cốt tay hắn, khóe miệng nhếch lên nụ cười hài lòng.

Tiên Thiên Linh Cốt không hổ là Tiên Thiên Linh Cốt, trải qua ba ngày rèn luyện, xương cốt hiện giờ của hắn sáng trong như ngọc thạch, còn mang theo linh khí Tiên Thiên nhàn nhạt.

- Tiên Thiên Ngọc Cốt?

Thối Cốt Thứ Châm nhằm vào Ngọc Cốt, Thiết Cốt và Kim Cương Cốt, dựa theo sử dụng Thứ Cốt Châm khác nhau, hiệu quả cũng không giống.

Hắn dùng Tiên Thiên Linh Cốt, trong xương cốt ẩn chứa linh khí Tiên Thiên, Ngọc Cốt mạnh hơn bình thường rất nhiều.

Đừng nói là đạn bình thường, cho dù là pháp khí bình thường cũng không làm gì được xương cốt Tiên Thiên của hắn.

Hắn lấy ra mấy viên Khí Huyết Đan bổ sung khí huyết, vừa mới nghỉ ngơi.

Bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng ồn ào.

- Lão Tần, ông đừng có cản tôi, lão tử chịu đủ rồi.

- Lão Lạc, đừng kích động, Mạc tiên sinh đang luyện công bên trong, chúng ta lại đánh vài ván cờ nữa nhé?

Tần lão gia tử khuyên.

- Lửa sắp cháy đến lông mày rồi, cậu ta luyện công cái rắm, bảo cậu ta nhanh ra đây cho lão tử.

Lạc Phi thở hổn hển nói, giống như có việc gấp.

- Ông ngoại, sư phụ cháu thật sự đang luyện công, ông không thể đi vào.

Tần Kiệt ngăn cản.

Tần Kiệt không mở miệng thì không sao, anh ta vừa nói Lạc Phi càng tức hơn.

- Tiểu Kiệt, cháu đúng là có tiền đồ, bái sư phụ phá hoại, cho cháu một công pháp luyện thể, vậy mà dám nói chuyện với ông ngoại như vậy.

- Cháu…

Sắc mặt Tần Kiệt trầm xuống, ánh mắt lóe sáng, không biết nên nói gì cho phải, nhưng vẫn ngăn ở cửa.

Ba ngày trước Mạc Phàm dặn dò rồi, không có sự chấp thuật của cậu ta không ai được phép đi vào.

Nếu để ông ngoại xông vào, nhỡ đâu quấy rầy Mạc Phàm tu luyện, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.Lúc này giọng Mạc Phàm truyền vào tai ba người.

- Tiểu Kiệt, để Lạc lão gia tử vào đi.

Lúc này lông mày ba người mới giãn ra, đẩy cửa vào, vẻ mặt lập tức sửng sốt.

Mạc Phàm ngồi thẳng bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên thân thể hắn, thân thể hắn không chỉ không che khuất ánh mặt trời, trái lại giống như có thể phát sáng, kim quang lóe ra.

Lạc Phi nhíu mày, ba ngày trước ông ta còn gặp Mạc Phàm, thời gian không lâu lắm, nhưng lúc này Mạc Phàm không giống ba ngày trước.

Mạc Phàm giống như thay da đổi thịt, bất luận là ánh mắt, hơi thở hay vẻ mặt, đều làm người ta có cảm giác áp bách mãnh liệt, làm người ta có kích động muốn quỳ lạy, càng đến gần loại cảm giác này càng cường đại.

Phải biết rằng ông ta là tướng quân khai quốc, lại có tu vi Nội Kình hậu kỳ, cục diện nào mà chẳng từng thấy rồi, nhưng chưa bao giờ có loại cảm giác này.

Cảm giác như nhìn thấy Phật Đà, Bồ Tát trong truyền thuyết.

Rất lâu sau, vẻ mặt mấy người mới bình tĩnh trở lại.

- Lạc lão gia tử, tìm tôi có chuyện gì sao?

Mạc Phàm thu lại hơi thở Tiên Thiên trên người, hỏi.

- Hừ, chuyện tốt cậu làm, tự cậu xem đi.

Lạc Phi lấy ra một xấp thiệp mời.

Ông ta định ném thẳng vào Mạc Phàm, nghĩ một lát vẫn giao cho Tần Kiệt, bảo Tần Kiệt đưa cho Mạc Phàm.

Mạc Phàm lấy một tấm thiệp mời nhìn thoáng qua, thiệp mời là Cái Bang gửi tới.

Nội dung đại khái là Cái Bang và Lạc gia vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, hỏi Lạc Phi vì sao diệt 35 cứ điểm của bọn họ trong một đêm, bảo ông ta giao hung thủ ra, để Cái Bang bọn họ xử trí.

Tuy trong này không nói nếu Lạc Phi không giao ra sẽ thế nào, nhưng những câu trong thiệp mời đã đủ lực uy hiếp.

Thiệp mời như vậy có khoảng trên trăm cái, nội dung đều như nhau.

Trăm người Cái Bang cùng gửi thiệp mời, quả thật chuyện này lớn hơn ông ta nghĩ.

Trừ thiệp mời của Cái Bang, bên trong còn có mười mấy thế gia, tông phái cũng gửi thiệp tới, Hoàng gia ở thủ đô là một trong số đó.

Trái lại những thiệp mời này không bảo Lạc gia giao hung thủ ra, nhưng cũng chất vấn Lạc gia, Cái Bang là môn phái không tranh sự đời, vì sao Lạc gia ra tay hung tàn như vậy, một đêm diệt nhiều người của Cái Bang như thế, giống như đang hát đệm.

Mạc Phàm cười khẽ, nhiều thiệp mời như vậy, khó trách Lạc Phi lửa cháy lông mày, muốn xông vào phòng ngủ của hắn.

- Lạc lão gia tử muốn làm gì, giao người ra sao?

- Giao người cái rắm, muốn đánh thì đánh, đâu có nhiều lời vô nghĩa như vậy, bọn họ làm những chuyện táng tận lương tâm, diệt sạch bọn họ cũng không đủ.

Lạc Phi tức giận nói.

- Nếu Lạc lão gia tử đã có quyết định, tới tìm tôi là có chuyện gì?

Mạc Phàm cười khẽ nói.

Tuy tính tình Lạc lão gia tử này nóng nảy, nhưng cũng biết đúng sai phải trái, không hổ là tướng quân khai quốc.

- Nhiều người như vậy lão tử không thể trêu vào, còn không lợi gì, tôi không tìm cậu thì tìm ai?

Lạc Phi nói thẳng.

Ông ta có thể xử lý Cái Bang được, dù sao chuyện này vốn là Cái Bang không đúng.

Cái Bang không biết hối lỗi, trái lại bắt ông ta đưa hung thủ ra, đúng là buồn cười, không thu thập Cái Bang thật tốt, ông ta không tên là Lạc Phi.

Nhưng còn Hoàng gia đứng đầu thế gia, tông phái, bình thường bọn họ có quan hệ thân thiết với Cái Bang.

Đám người này có vẻ phiền phức, nhất là Hoàng gia.

Hoàng gia có vài bác sĩ, ở bên cạnh vài vị kia phụng dưỡng lâu dài.

Mấy người Hoàng gia này không có quyền lợi gì, nhưng đôi khi nói một câu có thể khiến không ít người nửa bước khó đi.

Chuyện như vậy đã xảy ra không ít lần.

Cho dù ông ta là tướng quân khai quốc, hiện giờ không còn là tướng quân khai quốc lúc đó.

Mạc Phàm cười, Lạc lão gia tử này đúng là thẳng thắn.

Đầu ngón tay hắn sáng lên, lấy hai bình ngọc ra.

- Đây là Thọ Dương Đan, hai người lấy đi, mỗi năm dùng một viên, nếu hai người không bị người ta hạ độc, hẳn là có thể sống thêm vài chục năm.

Tần lão gia tử và Lạc Phi đều sửng sốt, đến độ tuổi này của bọn họ, trừ phi ở trên giường than con cháu bất hiếu, ai mà chẳng muốn sống thêm vài năm.

Mạc Phàm giơ tay lấy đan dược ra, có thể làm bọn họ sống lâu vài chục năm.

- Thật hay giả vậy?

Lạc Phi vội vàng lấy Thọ Dương Đan, nghi ngờ hỏi.

- Nếu ông không tin có thể tìm con chó già thử xem.

- Lão tử tin cậu một lần, dựa vào bình đan dược này, tôi có thể giúp cậu chăm sóc những đứa bé kia.

Lạc Phi cũng không tức giận, vội vàng cất đan dược.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, liếc mắt nhìn Tần Kiệt một cái.

Trước khi Tần Kiệt không bái sư đã là Tôi Thể đỉnh phong, luyện Bàn Long Tuyệt hơn một tháng, 720 huyệt vị toàn thân đã mở toàn bộ, nội khí no đủ, cũng đến lúc lựa chọn một bộ công pháp để anh ta đến Trúc Cơ.

- Cậu muốn dạng công pháp gì?

Mạc Phàm hỏi.

- Con muốn công phu có thể đả bại sư phụ.

Tần Kiệt nhíu mày, trong mắt lóe lên chiến ý, vẫn nói.

- Đả bại tôi?

Mạc Phàm cười khẽ, điểm trán Tần Kiệt một cái, mấy chữ lập tức xuất hiện trong đầu Tần Kiệt.

- Đại Phạm Chân Vũ Kinh.

- Sư phụ, bộ công pháp này là?

Tần Kiệt sửng sốt hỏi.

- Cậu đi tu luyện đi, bộ công pháp này có thể khiến cậu đánh bại bất luận kẻ nào, không chỉ tôi, có thể tu đến mức nào phải dựa vào cậu rồi.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

Đại Phạm Chân Vũ Kinh, Đấu Đế Công Pháp, trước khi Quân Khương Lâm thành người mạnh nhất, là người duy nhất trong thiên hạ không bại.

- Con nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư phụ.

Ánh mắt Tần Kiệt kiên nghị, trên mặt hiện lên vui mừng.

Sắc mặt Lạc Phi đã tốt hơn, cười gian trá.

- Tôi sẽ giúp cậu thu phục Cái Bang, đám người Hoàng gia cậu xem mà làm đi.

- Hoàng gia?

Mắt Mạc Phàm nheo lại, hàn quang xuất hiện.

- Không lâu sau, tôi sẽ diệt sạch bọn họ.
Advertisement
';
Advertisement