Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Mạc Phàm nhìn lướt qua cốt kiếm trong tay đại hán mặt sẹo.

Quả thật nguyên liệu làm ra pháp khí này có chút đặc biệt, hắn liếc mắt một cái nhưng không nhìn ra là luyện chế từ cái gì, hắn không phải là phàm vật.

Nhưng vẻ mặt hắn như thường, không sợ hãi.

Uy lực mạnh yếu của pháp khí, cũng phải xem thực lực của người nắm giữ.

Tâm niệm hắn khẽ động, Hoàng Tuyền Thạch treo bên hông sáng lên, một vòng bảo vệ ngũ sắc lập tức xuất hiện trước người hắn.

Đại hán mặt sẹo nhướn mày, nếu Mạc Phàm dùng pháp khí khác hắn còn kiêng kị vài phần.

Nhưng pháp khí hình mai rùa, anh ta thích nhất.

Cô bé buổi sáng cũng có một cái mai rùa, bị hắn dùng kiếm đâm thủng cái mai đó.

Lúc trước có một hòa thượng Thiếu Lâm Tự tới đây muốn anh ta phóng hạ đồ đao, hòa thượng này đã là Hoành Luyện đại sư, đao thương bất nhập, ngay cả đạn cũng không làm gì được ông ta.

Kết quả bị một kiếm của anh ta chém bay đầu.

Nếu tiểu tử này cũng là mai rùa, vậy anh ta an tâm rồi.

- Tiểu tử, mày có thể đi chết đi.

Đại hán mặt sẹo cười đắc ý nói.

“Rầm!” Kiếm khí màu xám trắng chém lên màn hào quang bao quanh người Mạc Phàm, màn hào quang như nước hãm sâu vào trong nửa thước.

Thấy kiếm khí sắp chém lên đầu Mạc Phàm qua màn hào quang, ngũ sắc trên màn hào quang phóng ra.

Chỉ trong chớp mắt, kiếm khí màu xám trắng không thể chém sâu xuống nữa.

Đại hán mặt sẹo mở to mắt, vẻ mặt khó tin nổi.

Sao lại thế này?

Pháp khí này của anh ta đào ra từ trong mộ cổ, anh ta không biết lai lịch cụ thể, nhưng dùng để phá pháp khí phòng ngự của những người khác, mọi việc đều thuận lợi, sao lại không phá được tiểu tử này?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, nếu hắn chỉ khắc Kim Cương Chú trên Hoàng Tuyền Thạch, sẽ bị pháp khí trong tay đại hán mặt sẹo phá hỏng, nhưng hắn đổi thành Ngũ Hành Huyền Linh Trận pháp thuật phòng ngự cấp cao.

Pháp thuật này lấy Ngũ Hành Tương Sinh chi lý, Ngũ Hành Phòng Ngự chi lực đan xen nhau, liên tiếp không ngừng, pháp khí bình thường đều khó mà phá được, tất nhiên pháp khí của đại hán mặt sẹo không làm gì được pháp khí của hắn.

Một kiếm của đại hán mặt sẹo không có tác dụng, người thanh niên kia sửng sốt, quyết định thu đao, xoay người lao ra bên ngoài, nhảy lên trên ba trượng.

- Đại ca, anh cố gắng chống đỡ một lúc, em đi tìm các anh em cứu anh.

Anh ta từng thấy uy lực của cốt kiếm rồi, nếu như ngay cả cốt kiếm cũng không đối phó được Mạc Phàm, pháp khí bình thường này của anh ta cũng không có tác dụng gì, vẫn nên chạy trốn thì hơn.

Đại hán mặt sẹo nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ.

Tiểu tử này cướp đoạt tài nguyên tu luyện với anh ta không ít lần, nếu không sao có thể tiến bộ nhanh như vậy.

Nhưng vừa gặp phải kẻ địch mạnh, vậy mà chạy mất.

- Chạy, anh cũng ở lại đi.

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, một chưởng cách không đánh ra.

- Trấn Hải!

ẩ“Bùm!” Không khí run rẩy kịch liệt.

“Phốc!” Còn chưa nhảy bước thứ hai, người thanh niên kia phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã xuống đất.

Tay Mạc Phàm hạ xuống.

- Liệt Địa!

Mặt đất lập tức vỡ ra thành bốn năm cánh hoa, khe hở không lớn, nhưng không thể nhìn thấy đáy.

“A…” Một tiếng kêu thảm thiết như giết heo vang lên.

“Xoẹt!” Tiếng như vải bị xé rách vang lên, thân thể người thanh niên tứ phân ngũ liệt, như bị ngũ mã phân thây, máu tươi nhiễm đầy đất.

Một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, từ lúc bắt đầu ra tay đến khi chết, còn chưa tới ba giây đồng hồ.

Trong xe đám Gia Cát Đan, Gia Cát Nguyệt sợ ngây người.

Đại hán mặt sẹo nuốt nước bọt, hoàn toàn sửng sốt, toàn thân không ngừng run rẩy.

Vừa rồi anh ta còn dám chém Mạc Phàm, lúc này không có một chút ý nghĩ phản kháng.

Thực lực của anh ta không khác người thanh niên mấy, cho dù anh ta có pháp khí cốt kiếm, Mạc Phàm giết anh ta không đỡ được ba chiêu.

- Vị công tử này, tôi không oán không cừu với cậu, cậu hà tất phải chém tận giết tuyệt chúng tôi?

- Cô gái buổi sáng anh giết ở Đông Hải, là đồ đệ tôi, anh nói chúng ta không oán không cừu sao?

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.

Cho dù đại hán mặt sẹo không giết hại những đứa bé này, chỉ riêng làm Chu Hiệt bị thương, đủ để anh ta chết một trăm lần không đáng tiếc.

- Cô gái Đông Hải?

Đại hán mặt sẹo nhớ tới cô gái bị anh ta g iết chết, sắc mặt trắng bệch.

- Cô ấy là đồ đệ của cậu sao?

- Có gì kỳ lạ sao?

- Không có, không có, nếu cô ấy nói với tôi là đồ đệ của cậu, tôi tuyệt đối không dám ra tay.

Đại hán mặt sẹo vội vàng nói.

Mạc Phàm còn nhỏ tuổi, nhưng với thực lực của cậu ta, nhận bao nhiêu đồ đệ cũng được.

- Hừ, ý của anh là trách đồ đệ tôi, không nói cho anh sư môn của cô ấy?

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, cây quạt xuất hiện trong tay hắn lần nữa, thi văn tiêu diêu tự tại phun từ trong miệng hắn ra.

- Tú thủy linh sơn ẩn kiếm tung, bất văn giang hồ chú thanh phong, tiêu diêu thử thân quân tử ý, nhất hồ ôn tửu hướng trường không.

“Boong boong…” Kiếm khí làm người ta tim đập nhanh được rút ra từng cái từng cái trong quạt, trôi nổi trước người Mạc Phàm.

Mắt đại hán mặt sẹo mở to, bên trong đều là sợ hãi.

Những kiếm khí này làm anh ta có cảm giác, mỗi một kiếm không kém cốt kiếm trong tay anh ta, vậy mà tiểu tử này có thể khống chế nhiều như vậy.

- Cậu không thể giết tôi, cậu giết tôi, những anh em kết bái trong Nam phái chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.

Đại hán mặt sẹo sợ hãi nói.

- Yên tâm đi, không chỉ anh muốn chết, Nam phái các anh phàm là những người dựa vào những đứa bé tu luyện Hỗn Nguyên Nhất Khí Công, đều phải chết.

Mạc Phàm nói, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.

Nếu những súc sinh này bị hắn phát hiện, lại giống những người tu luyện ma công hắn từng gặp, toàn bộ đều phải diệt, một người cũng không thể lưu.

- Cậu đừng giết tôi, tôi mang cậu đi tìm bọn họ, bọn họ ở đâu tôi đều biết hết, những người này đều tu luyện Hỗn Nguyên Nhất Khí Công, làm hại nhiều đứa bé hơn tôi nhiều, bọn họ chết còn chưa hết tội.

Đại hán mặt sẹo khẩn cầu.

- Bọn họ thật sự là anh em kết bái của anh sao?

Mạc Phàm cau mày nói.

Khuôn mặt đại hán mặt sẹo đỏ bừng, nhưng vẫn gật đầu.

Lúc bọn họ kết bái nói có nạn cùng chịu, hiện giờ anh ta gặp nạn, những người này chịu giúp anh ta đi.

Vì có thể sống sót, anh ta đành phải ấm ức đám anh em kết bái rồi.

- Các anh đã kết bái rồi, vậy càng không cần thiết phải để anh sống.

Mạc Phàm cười lạnh lùng.

Tâm niệm hắn khẽ động, năm đạo kiếm khí lập tức bay về phía đại hán mặt sẹo.

“A!” Đại hán mặt sẹo kêu lên đau đớn.

“Phập phập…”

Năm đạo kiếm khí đâm vào tay chân và giữa ngực đại hán, cắm đại hán mặt sẹo lên trên vách tường, máu tươi không ngừng chảy ra từ vết thương.

Mùi máu tanh nồng đậm khiến đám chó dữ xung quanh kích động, nhưng không một ai dám nhào qua.

- Tiểu tử, rốt cuộc mày muốn làm gì?

Đại hán mặt sẹo nhịn đau nghiến răng nói.

- Ha ha, đợi lúc nữa anh sẽ biết.

Mạc Phàm cười thần bí.

Nếu đại hán mặt sẹo này là anh em kết nghĩa với những người đó, trái lại giảm bớt thời gian hắn đi tìm đám người kia.

Rất nhanh hắn phải đến Hoàng gia một chuyến, giải quyết ân oán với Hoàng gia, không có nhiều thời gian như vậy.

Đợi hắn giải quyết xong Hoàng gia, rồi quay về tìm những người này, chắc chắn không tìm được một mống.

Hiện giờ rất tốt, tối nay, ở chỗ này, hắn sẽ một lưới bắt hết đám lừa gạt hãm hại những đứa bé, không để lại một ai.

Nghĩ đến điều này, hắn tháo Hoàng Tuyền Thạch ra dán ở mi tâm, hai tay để trước ngực, niệm thần chú.
Advertisement
';
Advertisement