Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

“Rầm!” Lợi khí trong tay mấy người phụ nữ, trẻ em thuần thục đâm vào chỗ hiểm trên người Mạc Phàm, hiển nhiên là trải qua nhiều lần huấn luyện.

Lưỡi dao sắc bén đâm rách quần áo Mạc Phàm, nhưng bị làn da cứng rắn của hắn cản lại, phát ra âm thanh kim loại va chạm.

Hào quang trong mắt Mạc Phàm chớp lóe, cây quạt xuất hiện trong tay hắn.

- Kiếm tới!

Tiếng gầm giận dữ như kinh lôi vang lên.

- Tranh!

Kiếm khí nuốt nhả mà ra, như kiếm ra khỏi vỏ.

- Trảm!

Mạc Phàm vung tay lên.

“Vèo!” Đám người này bị chém thành hai đoạn.

Máu tươi nhiễm đầy đất, mùi máu tanh nồng đậm tỏa ra bốn phía.

Trong xe, Gia Cát Nguyệt sửng sốt.

Chu Hiệt mở to mắt.

Sắc mặt Gia Cát Đan vô cùng kỳ lạ.

Giết người dứt khoát như vậy, ngay cả đứa bé và phụ nữ cũng không nhăn mày, Mạc Phàm thật sự chỉ có 16 tuổi sao?

Cách đó không xa, ánh mắt tàn nhẫn của những thôn dân lộ ra kinh hoảng, sau đó lại hung ác thêm vài phần.

Người xông đến chỗ bọn họ, hàng năm đều có, cho dù người tới là cảnh sát cũng không một ai dám ra tay với bọn họ, vậy mà tiểu tử này dùng một kiếm chém sáu người.

- Mẹ nó, dám giết người của chúng tao, mọi người cùng đi lên g iết chết tên súc sinh này, xem nó có giết được tất cả chúng ta hay không?

Có người kêu lên.

Ở trong mắt bọn họ đánh nhau là “Ngoan độc”, người nào đủ ngoan độc không sợ chết, người nào có thể đứng cuối cùng.

Nhưng một đám người nhìn thứ trong tay Mạc Phàm như kiếm laser, cùng với thi thể trên đất, không dám tiến lên.

Đại hán mặt sẹo và người thanh niên kia cũng hơi kinh hãi, phẫn nộ đánh giá Mạc Phàm.

Đám trẻ con bị Mạc Phàm giế t chết đều là thuộc hạ đắc lực của bọn họ, giúp bọn họ không ít lần, lại bị Mạc Phàm trảm một kiếm.

Sắc mặt hai người vô cùng giận dữ, dời mắt nhìn quạt trong tay Mạc Phàm, tham lam hiện lên trong mắt.

- Pháp khí?

Mạc Phàm hẳn là đệ tử tông phái nào đó, không nhiều tuổi lắm, vậy mà có pháp khí trong tay.

- Tiểu tử, mày nhanh nói tên sư môn, nếu không ngày này sang năm là ngày giỗ của mày.

Đại hán mặt sẹo lặp lại, vẫn không để ở trong lòng.

Bọn họ không thiếu người nhất, với tu vi của tiểu tử này, có thể chém thêm được mấy người nữa?

Mạc Phàm không để ý đến hai người, người sắp chết, căn bản không cần nói nhiều với bọn họ.

Hắn cầm kiếm bằng một tay, chỉ đám thôn dân phía xa.

- Không phải người Nam phái thì biến, nếu không, chết!Mạc Phàm nói.

Đám người này cười.

Đại hán mặt sẹo và người thanh niên kia cũng lắc đầu cười.

Thị trấn này đều là người Nam phái, rất nhiều người tới nơi này, đều là nòng cốt bên trong Nam phái.

- Tiểu tử, hôm nay mày không có khả năng giết thêm được ai nữa đâu, ở đây đều là người Nam phái chúng tao.

Người thanh niên cười nói.

- Không ai rời đi đúng không?

Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi, hỏi.

- Rời đi? Tiểu tử, mày giết vợ con tao, còn muốn chúng tao rời đi sao, chúng tao giết mày trước rồi nói sau.

Trong đám người, một người đầu bóng loáng vẻ mặt dữ tợn quát.

Vài đứa bé và phụ nữ vây quanh A Hào, đám còn lại đi về phía xe có Chu Hiệt, Gia Cát Nguyệt.

Bọn họ sợ quạt trong tay Mạc Phàm, nhưng không sợ người trong xe.

Huống chi hai vị đường chủ của bọn họ đều ở đây, tiểu tử này không thể dễ dàng giết người được nữa.

Thực lực của đường chủ bọn họ, cơ bản bọn họ đều thấy rồi, một hòa thượng Thiếu Lâm Tự ở thành phố Nam Sơn tự xưng muốn độ đường chủ bọn họ.

Hòa thượng kia đao thương bất nhập, một tay di chuyển được tảng đá mấy ngàn cân, kết quả bị đường chủ bọn họ một kiếm bay đầu.

- Nếu đều là Nam phái, các người đều chết cả đi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Tuy đám người này đều là người thường, trên người không có tu vi, nhưng nếu đều là người Nam phái, lại là thuộc hạ của hai người kia, chắc chắn trên tay cũng dính không ít máu, chết cả đi.

Giết đám người này, có thể cứu được không biết bao nhiêu người.

Hắn thu hồi cây quạt, linh khí vận chuyển, hai tay nhanh chóng vũ động, miệng niệm thần chú.

Gió nổi lên, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên đen lại.

Từng đám mây đen thật dày xuất hiện trên không trung cô nhi viện, không khí vô cùng nặng nề, giống như trời sắp sập xuống.

Dưới mây đen, theo pháp ấn liên tục đánh ra và chú ngữ Mạc Phàm niệm.

Nhanh chóng hình thành một đồ án hình tròn màu trắng, trôi nổi trên đầu đám người này, bao phủ toàn bộ đám người này lại.

Lôi quang như nước, có khả năng đánh xuống bất cứ lúc nào.

Lúc này đám người thường chưa từng thấy trận thế như này, một người sợ tới mức chân mềm nhũn, không dám tiến lên trước nửa bước, cuối cùng trên mặt cũng hiện lên sợ hãi.

Chỉ cần là người bọn họ sẽ không sợ, nhưng tiểu tử này là người sao?

Có khác gì thần đâu chứ?

Trong xe, sắc mặt Gia Cát Nguyệt và Gia Cát Đan thay đổi liên tục.

- Đây là Cửu Thiên Thần Lôi Cương Pháp pháp thuật trấn phái của Long Hổ Sơn, sư môn Mạc Phàm là Long Hổ Sơn sao?

Cảm nhận được uy lực của lôi pháp, đại hán mặt sẹo và người thanh niên không đứng nổi, sắc mặt vô cùng âm trầm.

Bọn họ định chơi đùa với Mạc Phàm trước, chơi đến cao hứng với Mạc Phàm, lại thu thập một phen, ra oai với tiểu tử này, cho tiểu tử này kiếp sau đều nhớ rõ kh ủng bố của bọn họ.

Ai biết Mạc Phàm đi ra liền dùng pháp thuật đáng sợ như vậy.

Pháp thuật này không đến Trúc Cơ hậu kỳ, thậm chí là cảnh giới Chân Nhân căn bản không thể thi triển.

16 tuổi đã đến Chân Nhân sao?

- Tiểu tử, mày muốn chết sao!

Nghĩ đến điều này, hai người không còn tâm tư trêu đùa, không do dự xông về phía Mạc Phàm, thân hình như nhập điện.

Trong chớp mắt liền đến phía sau Mạc Phàm, tay nhấc lên một mảnh kình phong đánh về phía Mạc Phàm.

Trong chưởng phong, ẩn ẩn như có âm thanh lôi điện, còn chưa tới người Mạc Phàm, liền nhấc mặt đất xung quanh Mạc Phàm lên, cát bay đá chạy, thanh thế làm người ta sợ hãi.

- Mạc tiên sinh, cẩn thận!

Gia Cát Nguyệt kêu lên.

Mạc Phàm không thèm nhìn hai người tới, pháp ấn trong tay liên tục đánh vào trong vòng sáng.

“Rầm!” một tiếng thật lớn, một chưởng của hai người thuận lợi đánh vào lưng Mạc Phàm, kình khí bá đạo tản sang hai bên, nhấc lên một mảng lớn bụi đất.

“Xoẹt!” Tiếng vải bị xé rách truyền từ trong ra.

Sắc mặt đám Gia Cát Nguyệt trầm xuống.

Mạc Phàm bị đánh trúng rồi sao?

Gia Cát Đan lắc đầu, đi lấy lệnh bài đại biểu cho Gia Cát gia của ông ta.

Pháp thuật của Mạc Phàm cường thịnh đến mấy, cách hai cao thủ võ đạo gần như vậy, cho dù là Chân Nhân cũng phải chết.

- Quả nhiên vẫn là quá trẻ tuổi, không có nhiều kinh nghiệm.

- Mạc tiên sinh!

Mắt A Hào đỏ bừng, gào lớn.

- Sư phụ!

Trong Cayenne, qua cửa kính xe mắt Chu Hiệt mở to, lệ quang chảy ra.

Mạc Phàm vì chuyện của cô mới tham gia vào, ai biết vừa tới đã bị hai người giết.

Đám người thường Nam phái thấy Mạc Phàm trúng một chưởng của đường chủ bọn họ, sắc mặt dịu đi, nhao nhao cười đắc ý.

Một chưởng của đường chủ bọn họ đánh vào tường trên 1 cm, tường sẽ có một cái lỗ to, đánh vào người, không khác gì đánh vào dưa hấu.

- Người này chết chắc rồi!

Trong bụi đất, đại hán mặt sẹo và người thanh niên kia đều nhếch miệng.

Đệ tử tông môn thì sao chứ, 16 tuổi là Chân Nhân thì sao đây, dám gây sự với bọn họ, đều phải chết.

Lúc đám đệ tử Nam phái đang đắc ý, giọng nói lạnh lùng của Mạc Phàm truyền từ trong bụi đất ra.

- Hỗn Nguyên Nhất Khí Công cũng thường thôi, cho các người tăng tu vi rất nhanh, nhưng chỉ là một đống rác rưởi.

Giọng nói này mới vang lên, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt
Advertisement
';
Advertisement