Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

Tươi cười trên mặt tên vô lại cứng đờ, lông mày nhíu chặt lại.

Mỗi tháng người tới Tê Phượng Trấn tìm đứa bé không 100 cũng mấy chục, phần lớn là lấy danh nghĩa đi du lịch.

Chưa có người nào nói rõ là tới tìm người, còn nói thẳng ra như vậy.

Ông ta đánh giá Mạc Phàm vài lần, lập tức thoải mái.

Mạc Phàm nhìn khoảng 16, 17 tuổi, còn là học sinh, chưa trải đời nhiều lắm.

Hiện giờ lại mất anh em chị em gì đó, đang trong thời gian nổi nóng, nhanh mồm nhanh miệng là quá bình thường.

Nhưng không thể không nói, tiểu tử này quá ngu ngốc quá khờ dại, hoàn toàn không biết câu nói vừa rồi nguy hiểm như thế nào.

Lúc này chỉ cần một câu của ông ta, người trên xe này đều xong rồi.

- Anh bạn trẻ, lá gan rất lớn đó, dám tới nơi này tìm người, chúng ta làm giao dịch đi, để hai vị mỹ nữ này ngủ với tôi vài tối, cậu nói cho tôi biết người các cậu muốn tìm trông như thế nào, tên là gì, tôi mang cậu ta ra ngoài giúp cậu? Nói cách khác, chỉ cần tôi kêu lên một tiếng, hôm nay các người đừng nghĩ rời khỏi đây.

Tên vô lại nhìn ngực Chu Hiệt và Gia Cát Nguyệt chăm chú cười nói.

Chơi hai cô bé này trước rồi nói sau, còn người bọn họ muốn tìm, nếu vào Tê Phượng Trấn, đâu còn đạo lý rời đi?

Gia Cát Nguyệt và Chu Hiệt bị tên vô lại này nhìn chằm chằm, lông mày nhíu lại, trên mặt có chút tức giận.

A Hào nắm chặt tay, đợi Mạc Phàm ra lệnh.

Gia Cát Đan thì lo lắng, nơi này không phải Đông Hải mà là Bắc Xuyên, cho dù có Lạc Phi làm chỗ dựa cho Mạc Phàm, tạm thời cũng không đến đây kịp.

Mạc Phàm gây chuyện ở đây, lát nữa bọn họ đừng nghĩ đến chuyện rời đi!

- Nói như vậy ông là người của Nam phái?

Mạc Phàm lạnh lùng hỏi.

- Ô, thì ra là người cùng đường, tôi đúng là Nam phái nhất mạch ở Bắc Xuyên, không biết các cậu thuộc môn phái nào?Tên vô lại hơi bất ngờ cười nói.

Biết Nam phái bọn họ, nếu không phải tông phái thì là đệ tử thế gia.

- Nếu ông là người Nam phái, ông không cần biết những chuyện khác.

Hồng mang trong mắt Mạc Phàm chớp lóe, con ngươi màu đen biến thành trăng lưỡi liềm màu máu.

- Những đệ tử Nam phái ông quen, phàm là trộm cắp lừa bán trẻ em thì đánh gãy tay chân, đi đi.

Mạc Phàm ra lệnh.

Khóe miệng tên vô lại nhếch lên, giống như nghe được truyện cười.

Ông ta biết rất nhiều người trộm cắp lừa gạt trẻ con, nhiều hơn tất cả người ở Tê Phượng Trấn này, nhưng một tên nhóc cũng quá xen vào việc của người khác, chuyện của đại tông phái mà cũng dám quản, đúng là không biết sống chết.

- Tiểu tử, có phải mày chán sống rồi không, nếu đến đây rồi, hai cô bé bên cạnh mày ở lại đi, chúng mày cũng đừng nghĩ…

Ông ta còn chưa nói hết câu, nhìn thấy hồng quang trong mắt Mạc Phàm, biểu cảm hung dữ trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là mặt không chút thay đổi.

- Dạ!

Tên vô lại rời khỏi cửa kính xe đến cửa hàng kim khí bên cạnh, cầm lấy một đoạn ống tuýt dài 1 thước, trực tiếp đập vào tay trái mình.

“Răng rắc!” Cánh tay trái của ông ta nhũn xuống, nhìn liền làm da đầu người ta run lên.

Tên vô lại này làm xong chuyện ấy, giống như không biết đau, dùng ống tuýp đập mạnh vào chân một người.

- A, nhị mặt rỗ, con mẹ nó ông bị điên à?

Đại hán kia kêu thảm một tiếng, giận dữ hét.

Tên vô lại không đáp lại, ống tuýp đánh vào tay người nọ tiếp.

Tê Phượng Trấn vừa rồi còn yên bình, trong chớp mắt loạn lên.

Trong xe, Gia Cát Nguyệt, Gia Cát Đan ngây ra như phỗng, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn thần linh.

Một lời thành lệnh.

Cho dù là Chân Nhân Gia Cát gia bọn họ cũng không nhất định làm được.

Nhất là Gia Cát Đan, biểu cảm hồn phách vô cùng khoa trương.

Nếu Mạc Phàm muốn giết bọn họ, đúng là chuyện quá đơn giản, chỉ một câu nói.

Cho dù bọn họ chết, cũng không điều tra được tới Mạc Phàm, điều tra ra được cũng không có chứng cứ.

Nói chuyện đều có thể giết người, ai sẽ tin tưởng?

Trong chớp mắt, cuối cùng Gia Cát Đan cũng hiểu lúc trước ông ta ngu ngốc biết bao nhiêu.

Với thực lực của Mạc Phàm, còn cần ra cửa nghênh đón bọn họ sao?

Với thực lực của Mạc Phàm, cần sợ bọn họ uy hiếp sao?

Một lời không hợp, giết bọn họ là được, Gia Cát gia muốn báo thù cũng cần phải suy nghĩ.

Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, mắt đóng lại mở, nói với A Hào:

- Đi thôi, rẽ phải đường chữ T phía trước, là lái xe lên núi rồi.

- Dạ!

A Hào lại khởi động xe, đi theo Mạc Phàm nói.

Mười phút sau, xe đứng trước một khu vườn rộng lớn.

Sân rất cũ nát, nhìn có chút lâu đời, vách tường xi măng đều đã biến thành màu đen.

Cửa gỗ ở sân đóng chặt, trước cửa đỗ một chiếc xe bus cỡ trung và một chiếc xe việt dã.

Trên cửa lớn treo một tấm biển, chữ bằng nước sơn bên trên đã không còn rõ nữa, chỉ có thể lờ mờ thấy được hai chữ cô nhi.

- Sư phụ, là hai chiếc xe này.

Chu Hiệt nhìn thấy hai chiếc xe nói, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ.

Cô vốn được Mạc Phàm cho phép, đi thăm Chu Vân em trai cô, Mạc Phàm còn cho cô một tấm thẻ.

Cô cầm tấm thẻ này, không dám mua nhiều thứ, chỉ mua mấy bộ quần áo cho Chu Vân, mang Chu Vân đi khu vui chơi một ngày, đi ăn một bữa tiệc lớn.

Đến tối, Chu Vân nói sắp hết tiền, cô do dự một lát liền lấy một vạn tệ cho Chu Vân.

Lúc lấy tiền, cô không cẩn thận để Chu Vân nhìn thấy số dư trên thẻ, cô xài tiền cả một ngày, mới phát hiện thẻ này có đến 9 con số.

Quay về nhà Chu Vân cầu xin cô, bảo cô mua cho mình một chiếc xe thể thao.

Cô từ chối thẳng luôn, mua một chiếc xe thể thao không đáng là gì với số tiền trong thẻ.

Nhưng tấm thẻ này là của Mạc Phàm, không phải của cô, cho dù là của cô, cô cũng không mua cho Chu Vân.

Chu Vân còn là học sinh trung học, ở độ tuổi này lái xe không làm mà hưởng, sau này không khác gì những người chơi bời lêu lổng ăn chơi trác táng.

Chu Vân dỗi nên trực tiếp chạy ra ngoài.

Cô không để ở trong lòng, ai biết đợi một đêm không thấy Chu Vân quay về.

Cô cảm thấy có khả năng đã xảy ra chuyện, vội vàng đi ra cửa tìm.

Không tìm được người, nhưng cô phát hiện một đại hán mặt sẹo dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng dụ dỗ đứa bé.

Đại hán mặt sẹo này không chỉ nói cho những đứa bé này, sẽ truyền Hàng Long Thập Bát Chưởng cho bọn họ, còn biểu diễn dùng một chưởng đánh xuyên qua tường cho bọn chúng xem.

Cô luôn đi theo đại hán mặt sẹo kia, đến nhà kho bỏ hoang cô bị thương lúc trước.

Trong nhà kho bỏ hoang đỗ chiếc xe bus và xe việt đã này.

Cô vừa nhìn thấy Chu Vân ở trên xe bus, đã bị đại hán mặt sẹo phát hiện, đại hán mặt sẹo lừa gạt đám đứa trẻ trên xe bus rời đi.

Cô và đại hán mặt sẹo đứng sóng đôi trong nhà kho bỏ hoang, cuối cùng bị đại hán mặt sẹo gi ết chết.

- Ừm, đã biết, mọi người ngồi yên trên xe, tôi vào đó xem.

Mạc Phàm gật đầu nói.

- Mạc tiên sinh, tôi đi vào với cậu?

A Hào hỏi.

- Không cần, anh bảo vệ bọn họ, có người dám tấn công các anh, giết là được, đợi tôi cho mọi người vào, mọi người hẵng đi vào.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Dạ!

A Hào cung kính nói, tháo miếng kiếm phù xuống.

- Sư phụ, trên tay người kia có cốt kiếm, rất lợi hại, Kim Cương Chú trên pháp khí của con bị cốt kiếm kia khoét một lỗ.

Chu Hiệt nhắc nhở, trên mặt hiện lên chút săn sóc.

- Yên tâm đi, không sao.

Mạc Phàm cười với Chu Hiệt, đi xuống xe.

Mỗi bước đi, khí thế toàn thân bành trướng một chút, đợi hắn đi đến trước cửa, tiếng gió như long hổ tê minh gầm thét vờn quanh hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cameras trên cửa.

- Nếu vừa giết đồ đệ tôi, để lại mạng đi!

Hắn nhấc chân lên đạp mạnh vào cửa cô nhi viện.
Advertisement
';
Advertisement