Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- A Hào, không phải ông ta thích chơi giả bị đâm xe sao, tìm một chỗ cho ông ta chơi đùa đi.

Mạc Phàm nói với A Hào.

Y tiên bất tử hắn mà cũng dám ám sát, không phải Mã Hồng này là lão đại đám giả đâm xe ở Đông Hải sao, vậy cho ông ta chơi đủ.

- Dạ, Mạc tiên sinh!

A Hào cung kính nói.

Anh ta nắm lấy cánh tay còn lại của Mã Hồng, đập nát một cách dễ dàng.

Anh ta xách Mã Hồng lên đơn giản như xách một con gà, đi về phía xe bọn họ.

- Không, không, Mạc tiên sinh, tôi sai rồi, cậu tha cho tôi một mạng, tôi trên có già, dưới có trẻ…

Mã Hồng hoàn toàn luống cuống, hoảng sợ kêu lên, tiếng kêu vô cùng thảm thương.

Bình thường bọn họ giả bị đâm đều đợi xe dừng lại, khi không sơ hở mới đi đâm.

Để A Hào chơi với ông ta, chắc chắn bị đâm nát bươm.

Tuy ông ta không biết bị đâm đau đớn thế nào, nhưng ông ta từng ném một người bạn kiếm được một khoản tiền đầu tiên.

Vẻ mặt người nọ thống khổ, cả đời sẽ không chết, ông ta không muốn như vậy.

Sắc mặt Mạc Phàm như thường, không có một chút thương hại.

Ông ta trên có già, dưới có trẻ, nhưng khi đánh người có nghĩ tới người khác trên có già, dưới có trẻ không?

A Hào tát “Bốp” một cái, đánh Mã Hồng choáng váng, nhét vào trong xe, lái xe rời đi.

- Tiểu Long, cậu thu thập những người khác hết đi, phàm là trên tay có máu, nhìn mà làm, sau này thành phố Đông Hải không cần người như vậy.Tần lão gia tử nhìn lướt qua đám người còn lại, lạnh lùng nói.

Ông ta thân là Thái Sơn của thành phố Đông Hải, dưới mí mắt ông ta lại có đám người xấu xa như vậy, không có lý do gì không xử lý.

- Dạ, lão gia tử.

Đường Long vội vàng nói.

Đường Long vẫy tay với đám người phía sau, mang thuộc hạ của Mã Hồng đi.

Số lượng đám người này nhiều hơn người của Đường Long nhiều, nhưng lúc này không ai dám phản kháng.

Ở đây có không ít người thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ thường xuyên lái xe đi xa, đau đầu nhất là đám Mã Hồng, trên cơ bản mỗi người đều từng bị vơ vét tài sản.

Không trả tiền không được, một khi báo cảnh sát hay phản kháng, thì đợi Mã Hồng trả thù.

Mã Hồng này vô cùng ngoan độc, quả thực vì tiền mà mất sạch nhân tính, người vừa được Mạc Phàm chữa khỏi tay là một ví dụ.

Hiện giờ Mã Hồng bị xử lý, xem như thành phố Đông Hải ít đi một người bị hại, chắc là có thể sống yên ổn một khoảng thời gian.

Ánh mắt không ít người nhìn về phía Mạc Phàm, kính sợ lại dày hơn chút.

Mã Hồng này hoành hành ở thành phố Đông Hải lâu như vậy, sở dĩ không bị diệt trừ, chắc chắn ông ta có chỗ hơn người.

Mạc Phàm vừa ra mặt, có lẽ sau này thành phố Đông Hải không còn người giả bị đâm nữa.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt tìm Đường Long mượn bút, cầm lấy tay Bạch Tiểu Hàn viết một dãy số lên trên.

- Đây là số di động của tôi, nếu có việc ở Đông Hải có thể tìm tôi.

Viết xong hắn cười khẽ với Bạch Tiểu Manh, xoay người lên xe Tần gia với Tần lão gia tử.

Xe Tần gia đi qua đường VIP vào thành phố Đông Hải.

Bạch Tiểu Hàn ngơ ngẩn nhìn số di động trong tay, mãi mà không phản ứng kịp.

- Tiểu Hàn, có phải chị có ý với tiểu ca ca này không?

Bạch Tiểu Manh nhìn Bạch Tiểu Hàn ngẩn người, cười hì hì hỏi.

Bạch Tiểu Hàn nhíu mày, lạnh lùng liếc Bạch Tiểu Manh một cái.

- Sao chị có ý với đứa trẻ này được?

- Vậy tiểu ca ca nắm tay chị, vì sao vừa rồi chị không phản kháng, không phải chị ghét nhất bị nam sinh đụng vào người sao?

Bạch Tiểu Manh cười xấu xa nói.

Lúc trước chỉ cần có nam sinh đụng vào cô, cơ bản đều đá vào chỗ hiểm khiến đối phương hoài nghi nhân sinh.

- Chị…

Hiếm khi mặt Bạch Tiểu Hàn đỏ lên, như hoa mai phấn hồng trong băng tuyết.

Khi Mạc Phàm không nói rõ thân phận, cô cảm thấy Mạc Phàm quá tự đại, nhưng Tần lão gia tử vừa xuất hiện, những tự đại này biến thành khí tràng vô hình.

Còn trẻ tuổi đã khí phách, thủ đoạn như vậy, cho dù là đệ tử chính thống Bạch gia, cũng mạnh hơn Mạc Phàm không nhiều lắm.

- Nói linh tinh gì đó, cậu ta chỉ giỏi y thuật chút, đúng lúc cứu được Tần lão gia tử, nếu không phải vệ sĩ có vẻ lợi hại, đã sớm bị đánh tàn phế rồi.

Bạch Tiểu Hàn không phục nói.

- Thật vậy sao?

Bạch Tiểu Manh che miệng cười nói.

- Quay về xe đi, chúng ta còn có chính sự phải làm.

Bạch Tiểu Hàn nghiêm mặt, đi về phía xe bọn họ.

- Em lưu số điện thoại này giúp chị trước.

Bạch Tiểu Manh gõ vài cái lên di động, lưu lại số điện thoại Mạc Phàm viết trên tay Bạch Tiểu Hàn.

- Em!

Bạch Tiểu Hàn lập tức dừng bước, quả đấm nắm chặt, tức giận đến mức mắt phun lửa.

Bạch Tiểu Manh không sợ hãi, hôn lên mặt Bạch Tiểu Hàn một cái.

- Đi, Tiểu Hàn, chúng ta đi tìm cô Vô Song.

Hai cô gái vừa đi không lâu, trên một chiếc xe Ferrari màu trắng, cửa kính xe được hạ xuống, lộ ra gương mặt người thanh niên tuấn lãng.

Người đàn ông này khoảng gần 20 tuổi, mặc tây trang giá trị xa xỉ, tóc cũng được nhuộm thành màu bạch kim.

Anh ta tháo kính màu trắng bạc ra, đôi mắt tà mị lạnh lùng liếc hai cô gái, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh thường.

- Hai tên đần độn, một đám giả bị đâm ở thành phố Đông Hải cũng cần người khác giúp đỡ, đúng là làm mất mặt Bạch gia chúng ta, may mà dạo chơi đi theo, nếu không bị người ta kéo bồi rượu cũng không biết chừng, tên tiểu tử kia rất có bản lĩnh, phụ nữ Bạch gia chúng ta mà dám đụng, không biết sống chết.

Người đàn ông này nhìn lướt qua xe Tần gia, đóng cửa kính xe lại, đi ô tô theo.



Mạc Phàm không biết chuyện này, hắn ngồi trên xe Tần gia, một đường đến đình Hồ Tâm.

Tần gia sắp xếp tiệc rượu ở đây, người nhà hắn đã sớm được mời tới.

- Anh, sao lâu như vậy anh mới quay về?

Tiểu Vũ nhìn thấy hắn trực tiếp nhào tới, vẻ mặt không vui.

Mạc Phàm ở Nam Sơn hơn một tháng, ngay cả điện thoại cũng không gọi được.

- Trên đường có một số việc làm chậm trễ, cho em cái này.

Mạc Phàm véo mũi Tiểu Vũ, lấy một viên Bồi Nguyên Đan đưa cho cô.

- Lại là đan dược, em muốn kẹo cơ.

Tiểu Vũ nhìn thấy là đan dược, nhíu mày, không vui nói.

Tiểu Vũ mới từ chối, một bóng trắng lóe lên, cướp Bồi Nguyên Đan trong tay Mạc Phàm, đúng là Yến Tử tiểu hồ ly trốn trong túi Mạc Phàm.

- Oa, hồ ly, anh, đây là hồ ly anh nuôi sao, thật đáng yêu.

Tiểu Vũ vừa nhìn thấy tiểu hồ ly, hai mắt sáng lên, giơ tay ôm lấy nó.

Tiểu hồ ly không bài xích Tiểu Vũ, trái lại còn liếm vào mặt Tiểu Vũ, cười gian liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.

Nó nhìn ra Mạc Phàm rất cưng chiều bé gái này, giơ tay là cho Bồi Nguyên Đan, đi theo cô sau này nó còn có đồ ăn ngon?

- Đúng vậy.

Mạc Phàm lạnh lùng liếc tiểu hồ ly một cái nói.

- Nó ăn gì thế, em đút cho nó ăn.

Tiểu Vũ cười nói.

- Nó cái gì cũng ăn.

Mạc Phàm tức giận nói.

Tiểu hồ ly vội vàng lấy Bồi Nguyên Đan trong tay đưa ra, khoa tay múa chân với Tiểu Vũ.

- Anh, có phải nó muốn ăn đan dược này không, anh còn nữa không ạ, lại cho em mấy viên?

Tiểu Vũ đáng yêu hỏi.

Mạc Phàm ngầm cảnh cáo tiểu hồ ly, vẫn đưa cho Tiểu Vũ 10 viên Bồi Nguyên Đan.

Hắn nói chuyện với người nhà một lát, yến tiệc bắt đầu.

Tần lão gia mời khách, chuyện hiếm có như vậy, đám cha Mạc Phàm mới đầu còn có chút câu thúc, được đám Tần gia khích lệ, lúc này mới ăn uống thoải mái.

Tiệc rượu diễn ra khoảng 3,4 tiếng, bọn họ mới quay về biệt thự.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua biệt thự số 9 mây mù lượn lờ, so với Âm Sơn, nơi bỏ đi này không tính là gì.

- Đã đến lúc bổ sung Tụ Linh Đại Trận rồi.
Advertisement
';
Advertisement