Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (FULL)

- Ôi, Mạc tiên sinh tức giận rồi, vậy tôi giết thật đó, người chết không thể sống lại đâu.

Sắc mặt Long Trường Thiên trầm xuống, ra vẻ trấn định nói.

Tay ông ta hơi bóp lấy, trên khuôn mặt Tống Thu Từ lộ ra vẻ thống khổ, nước mắt chảy xuống gò má.

Nếu Mạc Phàm thật sự không để ý đến sống chết của Tống Thu Từ, có khả năng bọn họ chỉ có đường chết.

Vì đường sống, ông ta chỉ có thể liều mạng một phen, xem Mạc Phàm ý chí sắt đá, hay nhu tình nhiệt tâm.

- Ông thử xem?

Mạc Phàm nheo mắt, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén.

- Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.

Long Trường Thiên cười nham hiểm.

“Xoẹt!” Áo da jacket trên người Tống Thu Từ bị Long Trường Thiên xé rách.

Áo ngực màu trắng không chịu nổi hai ngọn núi to lớn chen nhau mà ra, cùng lộ ra mảng lớn da thịt tuyết trắng, khuôn mặt xinh đẹp của Tống Thu Từ đỏ lên, trong mắt đều là khuất nhục.

Trong mắt đám đàn ông Long gia đều là cực nóng.

Bình thường Tống Thu Từ đều ăn mặc kín đáo, chưa từng lộ như vậy.

- Rất trắng, rất…

Người thanh niên kia liếm môi nhìn chằm chằm nửa người trên trần trụi của Tống Thu Từ, cười âm hiểm nói.

- Không tệ, nếu có thể chơi mấy ngày mấy đêm, sống ít vài năm cũng đáng, Trường Thiên, diễm phúc của anh không tệ đâu.

Có người hâm mộ nói với Long Trường Thiên.

- Trường Thiên, cho dù tiểu tử này quyết định thế nào, đều nhớ cho chúng tôi mượn chơi đùa.

Long Chấn Vân cười bỉ ổi nói, khi nói chuyện còn không quên liếc nhìn Mạc Phàm một cái.

Trước đây người phụ nữ này là lô đỉnh của Long Trường Thiên, tuy không phải là vợ của ông ta, bọn họ cũng không tiện ra tay, đây là quy củ của Long gia.

Nhưng hiện giờ Tống Thu Từ chỉ là tiện nhân phản bội Long gia, không khác gì gà bên ngoài gà điếm, thậm chí còn thấp hèn hơn, ai cũng có thể chơi được, sống hay chết đều phải chơi sảng khoái.

- Không thành vấn đề!

Long Trường Thiên cười đắc ý, sảng khoái đồng ý.

- Cho tôi chơi với…

Người đàn ông Long gia khác vội nói, từ ngữ khó nghe.

- Một gái điếm mà thôi, ai cũng có phần!

Long Trường Thiên hào phóng nói.

Nếu như là Tống Thu Từ trước đây, tất nhiên ông ta không chịu, sao có thể chia sẻ phụ nữ với người khác.

Hiện giờ Tống Thu Từ chỉ là đồ đê tiện trong mắt ông ta.

- Cảm ơn Trường Thiên đại ca!

… C

hỉ trong phút chốc, đám người Long gia đắc ý đến mức tận cùng.

Long Trường Thiên cười ha ha, nếu có thể rời đi, nói không chừng ông ta sẽ thành tộc trưởng Long gia.

Trong mắt ông ta hiện lên sắc bén, lấy một thanh chủy thủ trong tay áo rá.

Chủy thủ sắc bén để trên ngực tuyết trắng của Tống Thu Từ, một giọt máu chảy ra.

- Tiểu tử, cậu suy nghĩ thế nào, làn da trắng như vậy, nếu có thêm một vết thương lúc chơi đùa sẽ ảnh hưởng đến tâm tình đó?

Tống Thu Từ khóc lóc lắc đầu, muốn mở miệng nói chuyện nhưng yết hầu bị Long Trường Thiên nắm chặt, muốn trút giận cũng khó, đừng nói đến nói chuyện.

- Ông thử lần nữa xem?

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hắn xuất hiện ngọn lửa đỏ như yêu nghiệt, giống như lửa giận lan từ ngực hắn.

Lúc trước đám Long gia này còn có thể sống sót, dù sao nhân phi thánh hiền, có ai chưa từng mắc lỗi.

Hiện giờ đám người này không thể sống sót nhìn trời rồi.

Màu đỏ yêu nghiệt này không ngừng phóng đại trong mắt đám Long Trường Thiên, giống huyết nguyệt ở trên bầu trời, yêu dị nói không nên lời.

- Ha ha, vậy tôi thử xem…

Long Trường Thiên cười khinh thường, muốn dùng chủy thủ lưu lại vài cái động trên người Tống Thu Từ, để Mạc Phàm thấy máu trước.

Nhưng Long Trường Thiên vừa có ý nghĩ này, sợ hãi lan tràn trong lòng ông ta, nhanh chóng lan đến mặt.

Tay ông ta giống như không nghe sai bảo, căn bản không nhúc nhích.

- Sao lại thế này?

Ông ta sống hơn nửa đời người, coi như thấy không ít chuyện người thường khó mà tưởng tượng nổi, nhưng chưa từng thấy việc lạ như vậy.

Một tay không nghe theo ông ta sai bảo, tay nắm lấy cổ Tống Thu Từ bóp chặt theo bản năng.

ể- Tay có thể sử dụng sao?

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.

Sắc mặt Long Trường Thiên trắng bệch, vội vàng vận khởi pháp lực, nhưng pháp lực có cùng cục diện đáng buồn, căn bản không dùng được, sắc mặt ông ta vô cùng khó coi.

- Chết đi!

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Hai chữ như thánh chỉ, tay Long Trường Thiên không nghe sai bảo, không chút do dự buông cổ Tống Thu Từ nắm lấy cổ mình.

“Rắc rắc…”

“Phập…”

Long Trường Thiên bóp cổ mình, chủy thủ cũng đâm vào tim ông ta.

“A a…”

Mắt Long Trường Thiên trợn to tràn đầy vẻ khó hiểu và không cam lòng, miệng muốn phát ra tiếng lại không được, nhanh chóng như bùn nhão ngã xuống đất, thần quang trong mắt nhanh chóng biến mất.

- Chết rồi!

Ở đây ngoại trừ Mạc Phàm ra, tất cả đều khiếp sợ.

- Đây là tình huống gì?

Mạc Phàm chỉ nói một câu, Long Trường Thiên liền tự giết mình?

Đây là pháp thuật gì?

- Chuyện này…

Tâm tình đám người Long gia chìm vào đáy cốc.

Trong đó có một người phản ứng nhanh, giơ tay vỗ một chưởng về phía Tống Thu Từ.

Cho dù bọn họ phải chết, cũng không thể để Tống Thu Từ còn sống.

- Hừ!

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, một tay duỗi về phía Tống Thu Từ.

“A!” Tống Thu Từ há to miệng thành hình chữ “O”, thân thể căng thẳng, lập tức bay về phía Mạc Phàm.

Nhẫn trên ngón tay Mạc Phàm sáng lên, áo khoác nam xuất hiện trong tay hắn.

- Cô mặc vào trước đi.

Tống Thu Từ nhìn thoáng qua bộ ngực gần như trần trụi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ đến tận cổ, giống như đào mật chín mọng trên cây, làm cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái.

- Cảm ơn Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh, chỉ sợ Long gia có không ít người như tôi.

Cô ta nhỏ giọng nói, nói xong liền nhận áo trong tay Mạc Phàm vội vàng mặc vào.

Lúc trước cô ta không rõ vì sao Long gia muốn nhận nuôi trẻ con, nam nữ đều có, sau khi những nam nữ này lớn lên sẽ ở bên cạnh chính thống Long gia làm tình nhân, trai bao, có một số người rõ ràng còn trẻ mà bệnh nặng chết đi.

Hiện giờ cô ta đã biết, những người này đều là lô đỉnh.

Mạc Phàm nhíu mày, dời mắt nhìn đám người Long gia, lạnh lùng hơn trước nhiều.

Linh khí trên Địa Cầu khô kiệt, quả thật phương pháp nuôi nhốt lô đỉnh tu luyện có tác dụng, tốc độ tu luyện nhanh hơn ma công, còn không khiến người ta điên cuồng, khuyết điểm duy nhất là sau khi dùng lô đỉnh xong sẽ không có thuốc nào cứu chữa.

Nhưng loại chuyện thiên lý khó dung, người nào dưỡng lô đỉnh, người đó chết!

Vẻ mặt đám người Long gia khiếp sợ, trên mặt không còn tươi cười, mặt như người chết.

- Mạc tiên sinh, trên người Long gia chúng tôi còn có nguyền rủa, cậu giết người Long gia chúng tôi sẽ bị nguyền rủa.

Một người trong đó lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói.

- Tôi đã giết hai người, còn sợ giết người thứ ba sao?

Mạc Phàm cười khinh thường nói.

Loại nguyền rủa này làm khó người khác, có thể làm khó y tiên bất tử hắn sao?

Cho dù làm khó, hắn cũng phải giết!

Sắc mặt người vừa nói chuyện vô cùng khó coi.

Long Trường Thiên đã chết, Tống Thu Từ cũng được cứu đi, Mạc Phàm không sợ nguyền rủa của Long gia bọn họ, bọn họ không còn con bài nào để lật nữa.

- Mạc tiên sinh, cậu muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho chúng tôi?

- Bỏ qua cho các người?

Mạc Phàm khẽ nhếch miệng, lộ ra tươi cười lạnh lùng.

Hậu duệ của Ngạo Nhật Sơn Tông dưỡng lô đỉnh tu luyện trên Địa Cầu, còn muốn hắn bỏ qua?

- Các người có quá nhiều người, chỉ có 5 người có thể rời đi.

Mạc Phàm bình tĩnh nói, trong mắt là sát ý vô hạn.
Advertisement
';
Advertisement